Vân Dương buông tay, như muốn thổ huyết nói:
- Đó, ngươi cũng chắc chắn ta không phải Phong Tôn đại nhân a?
- Xác thực!
- Ngươi đã chắc chắn như thế, vậy còn không máu tránh đường để ta qua?
Vân Dương lại lộ vẻ khóc không ra nước mắt:
- Mọi người đều là người quen cũ, hà cớ gì mà làm khó nhau đúng không?
Sương Tôn Giả gãi gãi đầu, trầm ngâm một lát, cảm thấy Vân Dương nói cũng thực có đạo lý!
Chúng ta đợi Phong Tôn, để bảo đảm vạn nhất nên phải tiêu diệt tất cả những người đi qua đây, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, bởi vì những người kia đều có thể là Phong Tôn.
Nhưng mà... Người nào mà đã hiểu rõ, xác định không phải là Phong Tôn...
Thực sự cần ngăn không cho qua sao?
Thế nhưng bọn hắn nhận lệnh... Vô luận kẻ nào, cho dù là một con chó, một con kiến, phàm là vật sống đều không được đi qua!
Nếu ai mạnh mẽ xông tới, vô luận là ai, giết bất luận tội!
Dù khẳng định Vân Dương không phải là Phong Tôn, lại còn là người quen, nhưng vẫn trong hàng ngũ của lệnh cấm!
Như vậy, nên thả hay là không thả đây?
Sương Tôn Giả nhất thời không biết phải làm sao, muốn thả lại không, do dự khó quyết.
- Quân tình như hỏa a!
Vân Dương nóng nảy nói:
- Sương Tôn Giả, nhờ ngươi nhấc tay một chút được không, khi nào các ngươi trở lại Thiên Đường thành, ta lại mời các ngươi uống rượu cảm tạ?
Sương Tôn Giả trợn mắt một cái, bản năng nói:
- Ai thèm rượu của ngươi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212608/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.