Chương trước
Chương sau
Mắt thấy thế cục biến đổi lớn như thế, sĩ khí Đông Huyền tăng vọt chưa từng có, vô luận là tướng lĩnh hai binh sĩ, ai nấy đều gào thét như điên, ngao ngao xông lên.
Mà Ngọc Đường, thì cắn răn nghiến lợi nhìn mọi việc, rất nhiều người trừng đến đỏ cả mắt.
Cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn đối phương hành động, từng chút từng chút hoàn thành mưu lược, từng bước từng bước công hãm tường thành, thực sự khiến mỗi một tên binh lính Ngọc Đường biệt khuất đến muốn chết.
Loại cảm giác này, thực sự quá khó chịu!
So với lăng trì róc thịt, còn khó chịu hơn vô số lần!
Thu Kiếm Hàn sớm đã biết Thiết Cốt quan không thể thủ được, sớm đã đem tất cả binh lính bị thương dùng bình dân bách tính trong thành chuyển ra ngoài, trước khi đám thương binh rời đi, tiếng khóc rung cả trời.
Rất nhiều tướng sĩ hô khóc xin đồng đội của mình: Để ta ở lại đi mà!
Mặc dù ta bị mất một tay, nhưng cho ta một cây đao, ta vẫn có thể kéo theo một tên địch!
- Để ta ở lại đi!
- Ta không đi! Dù các ngươi có đánh chết, ta cũng không đi! Lão tử có chết cũng phải lót được nửa thước cho Ngọc Đường!
Đám thương binh đau khổ cầu khẩn.
Nhưng Thu Kiếm Hàn cùng Phó Báo Quốc mặt lạnh như sắt, không chút dao động, càng không thỏa hiệp!
- Các ngươi còn sống mới là có ý nghĩa, các ngươi là hạt giống của Ngọc Đường, là hạt giống mới phát triển! Chết mới là tổn thất!
- Quân lệnh: sống sót! Vô luận thế nào, cũng không được phép chết! Nếu ai chết, dù có gặp lại dưới cửu tuyền, chúng ta cũng không nhận đồng bào!
- Các ngươi còn sống, chính là Thiết Cốt quan còn tồn tại! Các ngươi, chính là Thiết Cốt quan!
- Cái gọi là bất phá hùng quan, cho tới bây giờ chưa bao giờ là bản thân bức tường này, mà chính là Đông quân đóng ở đây, chính là tướng sĩ Đông quân các ngươi!
Thu Lão Nguyên soái nước mắt chảy xuôi:
- Tất cả đều sống sót cho ta! Các huynh đệ, các ngươi nhất định phải sống. Sống để nhìn thấy Ngọc Đường ta phản công! Sống để huấn luyện tân binh! Còn sống... Thay chúng ta chăm sóc mảnh cẩm tú sơn hà!
Nhìn nước mắt của Lão Nguyên soái, đám thương binh đều trầm mặc không nói.
Bọn họ bắt đầu từng nhóm lui đi, rút gọn lẹ đến dị thường.
Bọn hắn muốn nhanh chóng rời đi, đẻ lại con đường rộng rãi cho quân đoạn hậu.
Tránh để những bộ thân thể tàn phế của họ, ngăn trở lộ tuyến hành quân.
- Coi như không thể cùng các huynh đệ tận trung vì nước, những cũng tuyệt không thể thành chướng ngại cho đại quân!
- Chúng ta còn có nhiệm vụ, dù Thiết Cốt quan có đình trệ, còn có chúng ta kết thành Thiết Cốt quan hình người!
- Đông Huyền, kẻ xâm lược đáng chết, chờ đó mà nghênh đón một đạo Thiết Cốt quan nữa đi!
...
Thời gian trôi qua từng khắc một, đến ngày thứ chín, chiến lược của Đông Huyền đã cơn bản hoàn thành!
Phía dưới dốc thoải, khoảng cách tới đầu tường cũng chỉ còn ba trượng.
Độ cao như vậy, chỉ cần một võ giả có trình độ nhất định, tùy tiện có thể nhảy lên, quân đội Đông Huyền cũng vì thế mà bắt đầu tập kết cao thủ, tất cả những cao thủ có tu vì trong quân đội, từ cao thủ giang hồ, trong quân, môn phái đều được tập trung lại.
Mà Ngọc Đường, cũng đã chuẩn bị người có tu vi cao thâm.
Song phương đều thực hiện một chuyện giống nhau.
Chỉ có tu giả mới có thể ứng phó tu giả, thế cục hiện tại, võ giả vốn không được hoan nghênh mấy trên chiến trường, nay lại trời thành tồn tại nóng bỏng, mà mấu chốt của chiến dịch này, cũng chính nằm trong tay họ!
Lại là một ngày một đêm.
Thu Kiếm Hàn phân phó, đem năm mươi vạn thùng dầu mà lão chuẩn bị từ trước tập kết lại, chia làm năm làn sóng, càng đem đợt thứ nhất đổ ra ngoài.
Dốc thoải phía dưới, chính là công cụ lan tỏa dầu hỏa tốt nhất.
Dịch thể theo dốc mà chảy xuống, sền sệt mà cũng không đình trệ chảy khắp mười dặm, phủ cả con đường!
Chỉ trong chốc lát, hương vị dầu hỏa gay mũi tràn ngập khắp nơi.
Mà lúc này, dầu hỏa trên tường thành còn không ngừng rót xuống.
Hàn Sơn Hà nhìn từng mảng dầu hỏa khủng bố trên dốc, sắc mặt càng thêm bất định, thực lâu cũng không dám hạ lệnh tấn công!
Hắn biết rõ, đây mới là một chiêu cuối cùng của Thu Kiếm Hàn
Chân chính một chiêu cuối cùng!
Chính như hắn nói, những gì mà hắn nghĩ, Thu Kiếm Hàn cũng sẽ nghĩ đến, cho nên cục diện này đã sớm là dự toán của cả hai bên!
Mà binh sĩ Đông Huyền chỉ cần xông qua mảnh hỏa hải do dầu hỏa tạo thành này, Thiết Cốt quan chính là của Đông Huyền!
Nhưng lúc này đứng trức lựa chọn thực tế, Hàn Sơn Hà không khỏi có chút do dự.
Cảnh tượng trước mắt, đã không còn là dầu hỏa kéo dài mười dặm, mà là dầu hỏa bao trùm phương viên mười dặm!
Nguyên một mảng lớn, khắp nơi đều là dầu hỏa!
Trạng thái trước mắt, cho dù Ngọc Đường lâm vào thế yếu chưa từng có, nhưng Đông Huyền muốn cường công Thiết Cốt quan, chí ít còn phải dùng đại quân quy mô tính bằng vạn, ít hơn, không có tác dụng!
Mà chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, xuất động mấy vạn đại quân triển khai thế công, chỉ cần mấy vạn đại quân xông lên, lao vào khu vực dầu hỏa bao phủ, như vậy chỉ cần Ngọc Đường châm lửa, mấy vạn đại quân này lập tức không còn cơ hội sống!
Tuyệt đối không còn bất cứ hy vọng sống!
- Hỏa tiễn!
Hàn Sơn Hà lập tức hạ lệnh!
- Nếu biển lửa nhất định phải xuất hiện, như vậy cứ để chúng ta nhóm nó lên đi!
Hàn Sơn Hà cười khổ một tiếng.
Hỏa tiễn che trời bắn vào trong khu vực dầu hỏa, “Oanh” một tiếng, hỏa diễm trùng thiên lập tức dấy lên. Chỉ trong một chớp mắt, biển lửa kéo dài đã che đậy tầm mắt của mọi người.
Trong lúc nhất thời, sóng nhiệt cuồn cuộn quét ngang phương viên mười dặm, tất cả mọi người không ai dám ở lại thêm, lập tức lui lại.
Thời khắc này, trên tường thành Thiết Cốt quan, truyền đến âm thanh cuồng tiếu của Thu Kiếm Hàn:
- Hàn Sơn Hà, rốt cục thì ngươi vẫn phóng hỏa! Lão phu còn tưởng ngươi ý chí sắt đá, không nghĩ tới ngươi cũng có điều cần lo lắng, cái gọi là Hàn Sơn Hà sát phạt quả quyết, có điều cũng chỉ như vậy!
Thu Kiếm Hàn cười khổ lắc đầu, lại không nói gì thêm!
Đám lửa này vừa châm lên, trong thời gian dầu hỏa còn thiêu đốt, quân đội Đông Huyền vô luận thế nào cũng không thể xông qua được.
Lấy biển lửa thật dày thật rộng kia, so với núi lửa phun trào còn càng thêm kinh khủng, mà lấy quy mô dầu hỏa trước mắt, muốn thiêu hết đoán chùng không có một ngày một đêm thì cũng không được.
Thời gian một ngày một đêm, đủ để đem dốc băng mà Hàn Sơn Hà lao tâm khổ tức gần chục ngày trời hòa tan đi mất một trượng! Mặc dù Thiết Cốt quan cũng sẽ chịu hao tổn, thậm chí chẳng khác nào hủy đi, nhưng hiện tại Thu Kiếm Hàn đã hoàn toàn không cần nữa.
Dù sao Thiết Cốt quan sớm muộn cũng phải hủy diệt, lúc này có hủy hay không cùng không còn quan trọng như trước nữa!
Ngược lại, hòa tan đi một trượng của dốc băng kia, đại quân Đông Huyền ít nhất phải dùng hai ngày để bổ khuyết.
Mà sau hai ngày này, trên vùng đại địa này, sẽ lại lần nữa phủ kín dầu hỏa!
Thu Kiếm Hàn điên cuồng dự trữ hơn năm mươi vạn thùng dầu hỏa, thậm chí ngay cả vại dầu mà bách tính trong thành dùng để sinh hoạt hàng ngày cũng đều được chưng thu, chính vì muốn đánh cuộc lần cuối cùng, kéo dài thời gian lớn nhất có thể!
Hàn Sơn Hà dù có thạo binh hơn nữa, cũng không thể tính được đến cùng Ngọc Đường chuẩn bị bao nhiêu thùng dầu.
Vô luận thế nào, trước khi Thiết Cốt quan tuyên bố chính thức hủy diệt, Thu Kiếm Hàn ít nhất cũng muốn lấy mười vạn tính mạng Đông Huyền đến bồi táng!
Sau đó, mới là nhất quyết tử chiến với Hàn Sơn Hà một trận!
Thu Kiếm Hàn nhìn hỏa diễm bốc lên, trong mắt tràn đầy sự điên cuồng cùng tàn khốc.
Hàn Sơn Hà, mười vạn nhân mạng này không bỏ ra nổi, nào xứng với danh nghĩa trận chiến cuối cùng của cả ta và ngươi!
- Phó Báo Quốc!
- Có mạt tướng!
- Mệnh lệnh! Ngươi dẫn theo tất cả thiết kỵ cùng Báo Quốc quân, lập tức rời khỏi thành, rút về tây sơn!
Thu Kiếm Hàn nói:
- Những ngày này, bên tây sơn kia, ngoại trừ Thiên Huyền nhai, những sơn phong khác đều đã bị ta phá hủy!
- Nơi đó chính là đường về cảnh nội... Cũng là nơi phòng thủ cuối cùng. Lúc đó thiết kỵ cùng Báo Quốc quân của ngươi kết thành một đạo phòng tuyến khác, nơi đó, chính là Thiết Cốt quan thứ hai của Ngọc Đường! Thà rằng chiến đến một binh một tốt cuối cùng, cũng tuyệt không để Hàn Sơn Hà dễ dàng đi qua!
Nước mắt Phó Báo Quốc lã chã rơi xuống:
- Lão Nguyên soái, mạt tướng cho rằng, vẫn là để Lão Nguyên soái làm chuyện này thì hơn, đối với thiết kỵ, mạt tướng cũng không thể khống chế hoàn toàn, chỉ có Lão Nguyên soái tự mình tọa trấn, mới có thể khống chế toàn cục! Bên này sớm định kế, để mạt tướng lưu lại duy trì là được!
- Phóng rắm vào mặt mẹ ngươi!
Thu Kiếm Hàn nổi trận lôi đình:
- Mau cút cho ta!
- Ta không đi! Người nên đi tuyệt đối không phải là ta!
Phó Báo Quốc hiếm thấy kháng mệnh, kiên quyết nói:
- Trước đó, mạt tướng đã sớm lập Thiên Đạo Thệ Ngôn, thề cùng tồn vong với Thiết Cốt quan! Lão Nguyên soái lại để ta đi, chính là bức ta làm trái lời thề!
- Thề cái tổ tông người, thề thằng cha ngươi! Lảm nhảm cái gì ở đây, nơi này là chiến trường, là quân doanh! Coi như lão thiên gia có ở đây, cũng chỉ có thể nghe quân lệnh của lão tử mà làm việc! Không quân quân lệnh, chính là lập tức mất đầu!
Thu Kiếm Hàn không thèm nói đạo lý:
- Lập tức cút cho lão tử! Lão tử cũng không nói ngươi phải sống, mà là để ngươi chuyển nơi chiến tử! Không nghe lão tử nói bên kia cũng là Thiết Cốt quan sao? Làm rắm gì có chuyện vi phạm lời thề? Mau cút, cút nhanh cho ta... Còn không mau cút đi?! Lão tử làm thịt ngươi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.