Nhưng vào lúc này, hồn phách Lão Độc Cô rốt cục cũng thành hình, ánh mắt lần nữa tập trung lại, có chút mê võng nhìn xung quanh, trái phải một hồi, rốt cục theo tiếng Vân Dương gọi mà nhìn qua, lập tức, nhíu mày, thoáng như đang nằm mơ:
- Sao ngươi lại tới đây?
Vân Dương nghẹ ngào một tiếng:
- Nếu ta không đến, nào có biết ngài phải chịu cảnh này?
Thần sắc Lão Độc Cô ngưng lại, nhìn thấy thân thể tàn phá âm u tử khí của mình trên giường, bỗng nhớ ra cái gì đó, cô đơn thở dài:
- Đứa nhỏ, ngươi không nên tới, càng không nên ở lại đây, mau đi đi!
Nghe được ba chữ này, Vân Dương càng thêm thương cảm:
- Ta đến đón ngài về nhà, ta muốn dưỡng lão tống chung cho ngài.
- Nói hươu nói vượn, ta đã chết rồi.
Lão Độc Cô nở nụ cười nhàn nhạt:
- Người đã chết, chết là hết, vạn sự đều yên, chỉ còn một đống thịt thối. Vô luận là ta chết, hay là cừu nhân của ta chết, đều chỉ là một đống xương trắng. Ngươi liều mạng đến đây, ôm một đống xương trở về, đáng giá sao?
- Đáng giá!
Vân Dương cắn răng nói:
- Cho dù ta phải chết, cũng phải đem lão cha ngài trở về.
Lão Độc Cô thở dài:
- Đứa ngốc! Lúc này lão phu có thể nhìn thấy ngươi đưa tiễn, đã có thể nói là vừa lòng thỏa ý, không còn bất cứiếc nuối. Ngươi cũng không nên làm chuyện điên rồ, nơi này là Tử Long thành, một mình ngươi không giết ra ngoài được!
Hắn nhíu nhíu mày, nói khẽ:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212530/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.