Một lời không hợp, kiếm khí giết người!
Từ sát khí và lệ khí nồng đậm tới mức khó mà ức chế kia, hiển nhiên Quân Mạc Ngôn đã đè nén rất lâu.
Cho nên lần này bị đám quan viên khiêu khích, rốt cục cho hắn cái cớ để phát tiết!
Cũng bởi vì vậy, đã để hắn phát tiết một chút, chí ít nộ khí đã tích lũy đến cực điểm kia vơi đi một chút, không còn vẻ cực đoan không thèm để ý như trước nữa!
Lan Vô Tâm thở dài, lớn tiếng nói:
- Quân tiền bối, dù khẩu khí người kia có chút khó nghe, nhưng đạo lý đó lại là sự thật! Ngươi sao có thể cứ vậy mà hạ sát thủ? Liệu có phải có chút quá ác liệt hay không?!
Quân Mạc Ngôn chậm rãi ngẩng đầu.
Vân Dương rốt cục nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ như dùng đá cẩm thạch điêu khắc.
Mà giờ khắc này, khuôn mặt kia tràn đầy cực hạn phẫn nộ, ngoài phẫn nộ, không còn bất kỳ tâm tình nào khác.
Chỉ nghe thanh âm của hắn chậm rãi vang lên, tựa như đang cố gắng ép chế:
- Ha ha, hóa ra các ngươi cũng coi ta là người Tử U đế quốc?
Cho tới bây giờ, Quân Mạc Ngôn cũng không phải là người nói nhiều.
Giang hồ truyền ngôn: Quân Mạc Ngôn mặt lãnh tâm lạnh, tích chữ như vàng. Toàn thân như một tòa băng sơn di động.
Kiếm sơn
Điểm này, vô luận là truyền ngôn trên giang hồ, hay là thực tế mới thấy, thậm chí biểu hiện của hắn đều có thể cảm giác được.
Nhưng lần này, tựa như lại đột nhiên mở cống tháo nộ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212526/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.