Tôn Thừa Phong liếc mắt, lại thi lễ với Vân Dương, sau đó thẳng tiến mà đi.
Nhìn thân ảnh Tôn Thừa Phong biến mất sau cửa viện, Vân Dương trầm mặc, thần niệm quét ra ngoài, Tôn Thừa Phong đã bước ra đại môn, cầm thủ lệnh của Lan Vô Tâm, thu thập hòm thuốc, một đường ra ngoài, đi thẳng tới cửa thành.
“Sau này có duyên sẽ gặp lại, lúc đó nhất định trả ngươi một món nợ ân tình, dù sao cũng không để ngươi nhận lão tổ tông không a.”
Vân Dương thầm nói.
Lần này hắn tới Tử U, đối với người Tử U thực sự không chút hảo cảm, đều muốn giết cho thống khoái. Nhưng Tôn Thừa Phong này, lại là ngoại lệ duy nhất.
Một người thầy thuốc thuần túy, đáng để tôn kính. Dưới cơ duyên xảo hợp, không thể không lợi dụng, tuy nhiên đã lợi dụng một người như vậy, Vân Dương không thể thờ ơ.
Cái gọi là một câu thành sấm, lúc hai người gặp lại, quan hệ đã sớm khác, nhưng Vân Dương vẫn luôn nhớ kỹ lời thề hôm nay, cho Tôn Thừa Phong rất nhiều chỗ tốt. Người ta đã chân tình thiệt ý gọi hắn là lão tổ tông, nếu không có năng lực thì thôi, còn nếu có năng lực tài nguyên, đương nhiên phải cho người ta chút chỗ tốt!
Tiếp đó, Vân Dương cùng Lan Vô Tâm với vẻ không kiên nhẫn nhưng lại không dám biểu lộ bước ra khỏi cửa.
Trên con đường này, Vân Dương có thể cảm giác được, không khí Tử Long thành đã thay đổi rất lớn so với hai ngày trước.
Trước đó dù có tiếng là chiến sự nổ ra, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212525/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.