Trái tim Vân Dương thầm co thắt, một cỗ cảm xúc khó tả lập tức xông lên...
Nhìn gương mặt ngây thở của bảo nhỉ, con ngươi hắc bạch phân minh mang theo khát vọng vô tận, Vân Dương như nuốt phải một ngụm rượu đắng, vậy mà không phản bác cho nổi.
Lão đại, Tứ tỷ các ngươi thực sự bỏ chúng ta sao?
Thực sự bỏ được, con của mình sao?
Ban đêm, Vân Dương buông xuống tất cả, ngay trong cái thôn xóm nhỏ này, uốn say một trận.
Mấy đại hán trong thôn vây quanh mời rượu, mỗi tên đều là hạng người hào sảng, rượu đến chén làm, trong cái thôn xóm xa xôi này, đương nhiên không có rượu ngon cực phẩm, nhưng Vân Dương lại uống đến say sưa ngon lành.
Từng món đồ chơi đẹp đẽ được đưa ra, chỉ cần một lát, đã thành công dụ dỗ Bảo Nhi chui vào lồng ngực hắn, ngồi trên gối Vân Dương, đứa nhỏ uốn qua uốn lại như một con mèo nhỏ, tràn đầy thân mật.
Không biết là do tiểu gia hỏa trời sinh hướng nội, hay là bởi nhân tố ngoại cảnh tạo nên, nó rất ít nói, coi như lúc vui vẻ cao hứng, cũng không dễ dàng biểu lộ ra ngoài.
Trẻ con vốn dĩ thích đồ chơi, con mắt híp lại thành một đường, khóe mắt vui vẻ khẽ cong lên.
Vân Dương tràn đầy yêu thương nhìn xuống, hận không thể ôm mãi trong lòng.
...
Ngày thứ hai.
Vân Dương vừa rời khỏi thôn nhỏ, Bảo Nhi lôi kéo tay hắn, lưu luyến không rời tiễn đến cửa thôn, trong ngực còn ôm một con mèo trắng nho nhỏ.
Chính là Tứ Bạch Bạch.
Vân Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212483/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.