Chương trước
Chương sau
Sâm La đình bày chiến trận lớn như vậy, hiển nhiên là có ý không đạt mục đích tuyệt không dừng tay?
Nếu như năm người này đã tới, vậy cũng có thể là Thập Điện Diêm Quân đồng thời tới đây, vậy không phải là quá coi trọng Hà Hán Thanh sao?
Bây giờ đã có năm người hiện thân, nếu mấy vị Diêm Quân khác đều tới, như vậy, mấy người đó hiện đang ở đâu?
Tống Đế Vương hắc hắc cười lạnh, cũng không ngăn cản Đao Tôn Giả truyền tin.
Việc đã đến nước này, đành phải một mẻ hốt gọn thôi!
...
Hà Hán Thanh vừa mới tiến vào Huyền Tinh đại trận, bốn vị hộ pháp cũng mới bình tức tĩnh khí, bắt đầu vận chuyển huyền khí, kích phát Huyền Tinh đại trận, trợ giúp Hà Hán Thanh chữa thương.
Thế nhưng ngay khi hào quang màu tím vừa lấp lóe, cũng là lúc đại trận liệu thương vừa mới khởi động, bông nhiên “Phanh” một tiếng giòn tan, một trăm khối thượng phẩm huyền tinh chính giữa đại trận đột nhiên bạo liệt thành một đống mảnh vỡ.
Một âm thanh bén nhọn vang lên:
- Hà Hán Thanh, lúc này ngươi có vận công cũng chỉ là chuyện vô bổ mà thôi, tới tới tới, đi theo Câu Hồn Tỏa Liên của ta đi thôi, canh giờ của ngươi đã đến!
Một đoàn minh vụ, đột nhiên tràn ngập mật thất.
Một tòa núi lớn như xuất hiện từ hư vô, hung hăng áp đỉnh mà xuống.
Bốn tên hộ pháp bốn phía cùng nhau gầm một tiếng, đồng thời xuất thủ phản kích.
- Thái Sơn Vương!
Hà Hán Thanh ngồi ngay ngắn tại chỗ, sắc mặt thản nhiên, có điều ánh mắt lại bỗng co rút lại, mắt thấy công kích đột nhiên bay tới, hai tay chậm rãi đưa lên, giao tại trước ngực, toàn thân tản mát ra khí tức cường đại chưa từng có.
Một chưởng hoành không đánh ra, vừa mới đập tới đại sơn, cứ vậy mà oanh một tiếng, đại sơn hóa thành hư vô.
Đại sơn to lớn kia như có hình có chất, đối với người bình thường thì đúng là tư thế đại sơn áp đỉnh, nhưng đối với người có tu vi siêu việt như Hà Hán Thanh lại có chút không đáng chú ý, chỉ xuất một chưởng toàn lực, sơn hình lập tức tiêu tán, cao thấp có thể thấy rõ!
Một bóng người kêu lên đau đớn:
- Xuân Hàn Tôn Chủ quả là danh bất hư truyền.
Lập tức có một thanh âm khinh thường khác vang lên:
- Chẳng lẽ ta lại chỉ là hư danh thôi sao?
Theo thanh âm này xuất hiện, một thanh kiếm trắng bệch từ trong minh vụ đâm ra, tốc độ như không nhìn thời gian, chốc lát liền đâm tới cổ họng Hà Hán Thanh.
- Bình Đẳng Vương!
Hà Hán Thanh kinh hô một tiếng.
Hắn hiển nhiên cũng không nghĩ tới, có những hai vị Diêm Quân của Sâm La đình đồng thời xuất hiện trong mật thất của hắn, không những đột ngột, hơn nữa càng liên thủ giáp công hắn. Sau một tiếng kêu đau đớn, toàn bộ thân thể Hà Hán Thanh bay lên, trong lúc nguy cấp tật tốc chi kiếm của Bình Đẳng Vương đã tới.
Lập tức, sắc mặt Hà Hán Thanh chuyển sang ửng hồng, đột nhiên ngẩng đầu phun ba ngụm máu, mà khí thế trên người hắn, cũng khỏi bởi vì phun ba ngụm máu mà suy yếu, ngược lại lập tức leo lên thời kỳ đỉnh phong.
Tiếp đó, thanh âm phốc phốc phốc liên tiếp vang lên. Hà Hán Thanh dùng tay không cứng đối cứng trùng kích vài chục cái lên Kiếm của Bình Đăng Vương, hai người cùng kêu lên một tiếng đau đớn, tự mình đạp đất lui ra sau.
Sâm La đình.
Diêm Quân xuất thủ!
Trước mặt tuyệt sát như vậy, chẳng khác nào tử quan chiếu mệnh!
Hà Hán Thanh mặc dù không biết vì nguyên nhân gì khiến cho đám giả hỏa này tới ám sát hắn, lại còn triển khai sát cục tuyệt mệnh như vậy, nhưng Hà Hán Thanh hiểu rất rõ, hắn hiện tại, đã đứng trước lằn ranh sinh tử.
Cho nên hắn lập tức khởi động Nhiên Hồn Đại Pháp, cứng rắn thiêu đốt mười năm thọ mệnh, trong nháy mắt ép xuống toàn bộ thương thế!
Nhất định phải toàn lực ứng chiến, nếu không khó giữ được một tia sinh cơ.
Không làm vậy, như vậy, ngày này sang năm, tất chính là giỗ đầu của hắn!
Tổn thất mười năm tuổi thọ đúng là đáng tiếc, nhưng chỉ cần gặp được Niên tiên sinh, mười năm tuổi thọ này vẫn có cơ hội có thể bù đắp lại. Nhưng nếu không thể ứng phó được nguy cơ trước mắt, vậy hắn lập tức sẽ biến thành một cỗ thi thể, căn bản không còn có cái gọi là sau này!
- Ra ngoài!
Hà Hán Thanh quát lên một tiếng chói tai, thân thể ưỡn lên, thân thể vốn còng xuống đột nhiên trở nên thẳng tắp, râu quai nón kích động dựng đứng, một chưởng đánh ra như bôn lôi, trực tiếp đánh xuyên qua mật thất, tạo thành một cái thông đạo thông thẳng lên mặt đất, chưởng lực vô cùng mạnh mẽ!
Người của Sâm La đình đến, hơn nữa còn là Diêm Quân tự mình xuất thủ. Như vậy không thể ỷ vào gian mật thất này nữa, không những không thể dựa vào, thậm chí nơi này còn có thể biến thành sát cục chi địa mà ông trời trao cho Sâm La đình!
Muốn tranh thủ sinh cơ, việc cấp bách hiện tại chính là trồi lên mặt đất!
Nhưng hắn không nghĩ tới, thông đạo nối lên mặt đất vừa được đả thông, một tiếng cười quái dị đã lóe lên, một trận âm phong thuận theo thông đạo mà trực tiếp rơi xuống.
- Trở về!
Một tiếng bạo hưởng, hai tay Hà Hán Thanh run rẩy, ngã nhào xuống nền đất mật thất, sợ hãi:
- Các ngươi... Đến cùng có bao nhiêu người tới! Vì cái gì?
Một người mặt áo xám, đầu đội vương miện lập lòe:
- Hà Hán Thanh, niên thọ của ngươi đã đến, chúng ta thay trời hành đạo, tiếp ngươi về Địa Phủ!
- Cái rắm!
Hà Hán Thanh giận không kìm được:
- Xưa nay Tứ Quý lâu và Sâm La đình nước sông không phạm nước giếng, các ngươi vô duyên vô cớ công kích lão phu, là có ý gì? Sâm La đình muốn chính diện đối địch với Tứ Quý lâu sao?
Lại là vấn đề cũ!
Hiển nhiên trong suy nghĩ cao tầng Tứ Quý lâu, luôn cho rằng bất luận tông môn thế lực nào trên Thiên Huyền đại lục này, đều không dám chủ động khiêu khích, công kích Tứ Quý lâu!
Vậy mà hôm nay, hiển nhiên là một thời gian ngoại lệ!
Người kia âm trầm nói:
- Chúng ta phụng thiên thừa vận, tuân thủ chức vụ nghiêm ngặt, tiếp ngươi về luân hồi, chỉ là thay trời hành đạo, sao lại có cái gì mà nước sông không phạm nước giếng?
Một hiệu lệnh âm trầm vang lên:
- Sâm La binh ở đâu?! Còn không mau tiếp Hà Hán Thanh vào luân hồi?!
Tiếng quỷ âm chiêm chiếp ngày càng sâu, vô số bóng người âm trầm lao ra, trong nháy mắt bao phủ Hà phủ, không những giữa không trung, mà ngay cả mái hiên, mặt đất đều bị chiếm cứ, đen nghịt đầy rẫy đều là quỷ binh.
Tiếng kêu thảm thiết bốn phía vang lên không dứt.
Hiển nhiên Sâm La đình muốn huyết tẩy Hà phủ, chém tận giết tuyệt, không muốn để người sống!
Cao thủ Tứ Quý lâu trong Hà phủ dù không ít, tu vi cũng không tầm thường, nhưng đối mặt với đại lượng sát thủ Sâm La đình, hơn nữa còn do các vị Diêm Quân tự mình tham chiến, thực lực cách biệt quá lớn, lập tức có thể phân cao thấp!
Thực sự không phải bởi lực lượng Tứ Quý lâu quá yếu, Hà Hán Thanh là người rất sợ chết, trong thời gian này mặc dù liên tiếp hao tổn nhân thủ, nhưng Xuân đường Tứ Quý lâu nội tình thâm hậu, nhân thủ bị tổn thất đều là bộ phận bên ngoài, chiến lực cao cấp tổn thất cũng chỉ có hạn, lúc này lại là thời gian Hà Hán Thanh chữa thương, đương nhiên tụ tập toàn bộ đám tinh binh hãn tướng có thể sử dụng.
Hơn nữa còn có thêm tinh nhuệ của Đao Tôn Giả giúp sức, thực lực quy một như vậy, trừ phi là cao thủ đỉnh tiêm như Lăng Tiêu Túy, nếu không căn bản sẽ không có bất cứ thứ gì uy hiếp được họ, chớ nói chi còn có Đao Tôn Giả rình mò, nếu gặp tình huống cực đoan, trừ phi là Lăng Tiêu Túy tự mình xâm phạm, nếu không hắn không thể không viện thủ!
Có điều Hà Hán Thanh đã tính sót Sâm La đình, càng tuyệt không thể ngờ Sâm La đình lại có thể trực tiếp vạch mặt với Tứ Quý lâu, cường thế đột kích, hơn nữa đội hình xuất hiện lại lớn như thế, quả là xa xỉ khiến người phải giận sôi!
Thập Điện Diêm Quân của Sâm La đình, hiện tại đã có bảy vị hiện thân!
Trên không trung, ba người Tống Đế Vương, Diêm La Vương, Chuyển Luân Vương tạo thành một đạo phòng tuyến không thể vượt qua, khiến cho đám người Đao Tôn Giả trừng mắt không qua được, hoàn toàn không thể ảnh hưởng tới chiến cục bên dưới.
Thậm chí trong chiến đấu, còn không ngừng có người của Tứ Quý lâu rơi xuống.
Tiếng vang ầm ầm, làm cho đại địa đều phải rung động.
Hiển nhiên Đao Tôn Giả không thể chiếm được thượng phong, nói chính xác là hoàn toàn rơi xuống hạ phong, tình hình chiến đấu không chút lạc quan!
Một bên khác, cùng với tiếng hiệu lệnh đột nhiên nổi lên, ngoại trừ vô số Âm Binh hành động, cùng với âm phong trận trận, lại có hai bóng người hư ảo xuất hiện giữa không trung, một đầu trâu, một mặt ngựa, trong tay cầm Câu Hồn Tỏa Liên, dần tới gần, đầu trâu mặt ngựa cùng đến, bầu không khí giữa sân càng thêm quỷ dị, âm phong vang lên đau thương.
Phốc phốc phốc...
Liên tiếp mười bảy đạo thân ảnh kêu thảm rơi xuống mặt đất, mặc dù trong đó có mấy tên may mắn trọng thương chưa chết, vừa rơi xuống liền đều đầu một nơi thân một nẻo, sát thủ Sâm La đình sao có thể không nắm được tình huống sinh tử của mục tiêu, chết hay không chết sao có thể không biết, mà không chết sao có thể đi được?!
Bất kể sinh tử, chặt đầu xuống rồi lại tính!
Lúc này mấy vị Diêm Quân nhằm vào thủ vệ của Hà Hán Thanh đã nổi sát tính, Nhất Điện Tần Quảng Vương cuồng tiếu, Cửu Tiết tiên trong tay lại lần nữa hóa thành Vân Vụ Thanh Long.
Phanh phanh phanh...
Cùng với long ảnh của Tần Quảng Vương tái hiện, mấy người cuối cùng của Tứ Quý lâu lâm vào minh vụ cũng chịu kết cục đầu óc vỡ toang, hồn đi cửu tuyền.
Cùng với một tiếng cuồng nộ thét dài, một bóng người lao lên từ dưới mặt đất, sinh sinh xông phá minh vụ mà bay lên không trung, người kia thân mặc nho sam, mặc dù khuôn mặt già nua, tóc trắng tiêu điều, mặt mũi tràn đầy giận dữ, nhưng quanh thân vẫn là một tầng thư khí, nho phong.
Chính là Hà Hán Thanh.
Thân là nho môn tông sư, lúc này thân hình hắn vẫn thẳng tắp như núi, kỳ thực là đang hơi run rẩy, khóe miệng rỉ ra một tia máu tươi.
- Vì cái gì? Tại sao các ngươi phải làm như thế?
Con mắt Hà Hán Thanh nhìn chằm chằm vào Nhất Điện Tần Quảng Vương.
Nhất Điện Tần Quảng Vương là người ra sức nhất, hô đánh hô giết đánh nhau kịch liệt, chính vì vậy tình huống trước mắt của hắn cũng không khá hơn người nào, ngay cả vương bào trên người cũng đã rách tả rách tơi, tóc tai tán loạn, trước ngực cũng có vết máu tích lại, trong người càng có nội thương, nhưng đối với mấy chuyện này Tần Quảng Vương không thèm để ý, cười khằng khặc quái dị:
- Hà Hán Thanh, tuổi thọ ngươi đã hết, đến lúc hồn về cửu tuyền rồi a!
Hà Hán Thanh cuồng nộ:
- Đánh rắm! Nhất Điện Tần Quảng Vương, bao năm nay bổn lâu để mặc cho Sâm La đình các ngươi phát triển, giữa hai bên chưa từng có thù oán ràng buộc. Minh ước năm xưa vẫn còn đó, các ngươi đột nhiên tập kích ta, không hiểu là nguyên nhân vì sao?
Hắn hét dài:
- Tống Đế Vương! Cho bổn Tôn chủ một lý do!
Trường kiếm trong tay Tống Đế Vương đột nhiên lắc một cái, một toàn kiếm sơn bỗng xuất hiện trước mặt Đao Tôn Giả, chợt bức ra đối phương ra, còn hắn vội vàng thối lui, ánh mắt tập trung lên người Hà Hán Thanh, thản nhiên nói:
- Hà Hán Thanh, lần này Sâm La đình theo lệ mà làm việc. Chẳng lẽ ngươi còn không biết Sâm La đình là nơi nào? Nhận tiền bán mệnh, lấy người tiền tài, giúp người tiêu tai. Sâm La đình đã thu bạc, Hà Hán Thanh ngươi không thể không chết!
Đao Tôn Giả ở phía sau, thản nhiên nói:
- Như vậy minh ước lúc trước lại là thế nào?
Tống Đế Vương nói:
- Minh ước với Tứ Quý lâu các ngươi, cũng chỉ là một tờ giấy lộn, bịa đặt lung tung mà thành? Cái gọi là có tiền có thể xui khiến cả ma quỷ, chỉ cần có đủ tiền, liền có thể khu động ma quỷ, ngươi ký kết khế ước với ma quỷ, đó là do ngươi ngu ngốc, có liên quan gì tới ma quỷ chúng ta?!
Đao Tôn Giả tức giận hừ một tiếng, hắn sao có thể không biết, những tên gia hỏa này chỉ sợ không phải đang nói thật, những lời trước mắt mới thực sự là bịa đặt lung tung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.