- Có...
Một tiếng gào thét cảnh báo còn chưa kịp ra khỏi cổ họng, trước mặt thủ vệ đã xuất hiện một đoàn sương mù âm trầm!
Sương mù âm trầm khủng bố.
Xoát một tiếng.
Một cánh tay gầy trơ xương trắng bệch duỗi ra từ trong đám sương mù, trực tiếp bóp lấy cổ hắn, sinh sinh chặn lại âm thanh cảnh báo của hắn.
Người muốn cảnh báo cũng có tu vi không yếu, cũng rõ ràng nhìn thấy đối phương xuất hiện, trôi nổi đến gần. Nhưng lại trơ mắt nhìn đối phương xuất thủ.
Ngay cả một chút xíu né tránh cũng không được, trực tiếp bị đối phương bóp cổ.
Cánh tay kia thành công khóa cổ, cũng không mất cảnh giác, tiếp tục dùng sức, cái cổ người kia lập tức vang lên kèn kẹt, huyền khí toàn thân không thể vận chuyện được một tơ một hào, tựa như dê con đợi làm thịt, không chút sức phản kháng.
Có điều dị trạng cũng đã kinh động đến những kẻ gác đêm khác!
Xoát xoát xoát...
Hơn hai mươi bóng người liên tiếp bay ra từ trong bóng tối:
- Ai? Mau thả người xuống!
Mép sương mù cuồn cuộn mờ mịt, một thanh âm âm trầm hỏi:
- Hà Hán Thanh đâu?
Người bị khóa yết hầu, hai mắt đã sớm trừng lồi ra, cổ họng khanh khách rung động, nói không ra lời.
Đám sương mù kia đột nhiên truyền ra một tiếng hét dài, tiếng gầm phá vân mà lên:
- Hà Hán Thanh, lão bằng hữu tới, còn không mau mau ra tiếp khách!
Không trung, trong không khí hư vô truyền tới một tiếng cười quái dị:
- Con mẹ nó, hẳn là ngươi đi khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212383/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.