Nếu ánh mắt người cũng có lực sát thương, như vậy lúc này Dương Ba Đào đã bị vạn đao trùng sẻo, tan xương nát thịt mà chết.
Sắc mặt Dương Ba Đào đã sớm như tro, không khác người chết là mấy. Từ khi Phong Tôn xuất hiện, hắn đã hiểu bản thân mình đã xong, không còn bất luận may mắn nào có thể nói.
Phong Tôn thà rằng đưa mình vào trong nguy hiểm, cũng muốn xử lý hắn trước tiên!
Cương liệt, không chút thỏa hiệp như vậy, há có thể khiến người không chú ý!
Anh hào oanh liệt, hùng tâm kiên định, việc nên làm, tất làm, xưa nay không đổi!
- Vì cái gì? Ta không có gì để nói.
Dương Ba Đào nhẹ nhàng hít một hơi, đột nhiên cười khổ một tiếng, ngửa đầu nhìn Phong Tôn trên đỉnh, thanh âm khàn khàn:
- Ta biết, một câu xin lỗi cũng không có tác dụng gì, nhưng vẫn muốn nói một câu: xin lỗi!
Sau mặt nạ, Vân Dương lộ ra một tia cười băng lãnh.
Tính mạng của 808 huynh đệ!
Một câu xin lỗi?
Một câu xin lỗi của ngươi cũng thực có giá trị a!
- Dương Ba Đào, ngươi thụ hoàng ân, tòng quân từ nhỏ, một đường dốc sức chiến đấu, thân kinh bách chiến, tích lũy công huân làm tận Nguyên soái, đây đều là sự thực, không thể chối bỏ, bản tôn cũng không chối bỏ.
Thanh âm Phong Tôn hòa vào gió lạnh, thản nhiên lại mang ý vị âm vang:
- Lại không Dương đại soái còn nhớ một lời thề khi nhập ngũ? Sinh là người Ngọc Đường, chết là hồn Ngọc Đường!
Phía dưới, hoàn toàn yên tĩnh.
Trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212360/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.