Chương trước
Chương sau
Đúng vậy, gió bấc vẫn đang gào thét, đột nhiên mạnh lên mấy lần, hô hô lạp lạp... Chiến kỳ tam quân đồng thời tung bay, khí phái vạn phần.
Sắc mặt vô số người bởi vậy mà khẽ động, có người hớn hở ra mặt, có người lại lo lắng, cũng có người thất thần nhìn lên trời, mà ẩn sâu trong biển người, còn có một nhóm lạnh lùng bất động, có điều ánh mắt đều sáng lên, ẩn hiện phong mang.
- Quả nhiên...
Thu Kiếm Hàn đứng trước gió, trong ánh mắt hiện vẻ hoài niệm xa xưa.
Tiếng gió ngày càng tăng mạnh, tình thế ngày càng khốc liệt.
Hoàng đế Bệ hạ vốn đang cúi đầu chờ đợi, đột nhiên ngẩng đầu lên, tâm tình bắt đầu kích động.
Dương Ba Đào chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn đến rồi!
Cuối cùng hắn cũng đến!
Hắn đến, ta xong!
Đây vốn là điều hắn đã sớm liệu, nhưng khi chính thức đối mặt, chút xíu may mắn cuối cùng cũng tan vỡ!
Tất cả còn lại đều lệ thuộc vào cao thủ Tứ Quý lâu.
Lúc này không ai trong đám cao thủ còn chú ý tới tâm tình của Dương Ba Đào, họ đều hết sức chăm chú, thần bí xâu chuỗi thực lực bản thân lại, nhất thời phong tỏa lại toàn bộ Thiên Đường quảng trường!
- Chuẩn bị!
Gió đột nhiên nổi lên, phong quyển tàn vân.
Từng đám mây trời đột nhiên chấn động, vốn dĩ bao phủ trên bầu trời Thiên Đường đột nhiên bay xa.
Chỉ một thoáng, bầu trời quang đãng, vạn dặm không mây, ánh rạng đông chói lọi chiến rọi đại địa!
Quảng trường Thiên Đường, vạn chúng reo hò.
Đó là âm thanh của dân chúng.
- Phong Tôn đại nhân! Phong Tôn đại nhân!
Tiếng hoan hô rung trời không ngừng vang lên, trong hốc mắt rất nhiều người đều đã ẩm ướt.
Chưa mất đi, sẽ không biết quý trọng.
Câu nói này dù đặt ở bất cứ đâu, đều vô cùng chính xác.
Khi Cửu Tôn còn đó, còn không ngừng xuất lực cống hiến cho quốc gia, còn ác chiến trên chiến tường. Tất cả mọi người đều tôn kính, sùng kính, biết có chín vị anh hùng như thế tồn tại.
Chính là thần hộ mệnh của Ngọc Đường.
Nhưng, mãi cho đến khi mất đi, mới chân chính ý thức được, Cửu Tôn thủ hộ mang lại cho Ngọc Đường cái gì.
Hiện tại đã cách thời điểm Cửu Tôn gặp chuyện đã hơn một năm, mà chiến báo tứ phương vẫn không ngừng bay tới. Tình trạng đế quốc vô cùng bấp bênh. Cho dù là gia đình bình thường cũng bị tác động.
Theo từng đạo chiến báo, còn có thông báo chiến tử, nếu nói báo cáo tình trạng chiến đấu như tuyết rơi liên miên bất tận, thì vô số thông báo chiến tử lại càng như cuồng phong vũ bão. Ngọc Đường lấy chiến tranh lập quốc, lại kiêm luôn thế gian công địch, bốn mặt thụ công. Trong bách tính, gia đình không có người nhập ngũ cả thảy không đến con số 11. Thậm chí có những hộ đông nam đinh, một hộ có tới bảy tám người nhập ngũ cũng là chuyện bình thường.
Mà mỗi là quân bộ công bố danh sách trợ cấp cho người tử trận. Mỗi gia đình đều duỗi cổ nghe ngóng, vội vàng chờ đợi.
E sợ người ta đọc đến tên mình, bởi một khi bị gọi tên, vậy tức là đại biểu... Một người thân của họ đã hy sinh vì tổ quốc!
Chờ đợi, lo lắng, phải chờ đến khi quan binh đọc hết danh sách, xác định không có tên mình, mới có thể chân chính yên tâm, sau đó an ủi nhưng người đang gào khóc, trở về, đợi lần chiến báo tiếp theo...
Mỗi lần chờ đợi, là một lần dày vò...
Cơ hồ mỗi người đều có thể phát hiện, hơn một năm nay, chiến báo tới tấp nhiều chưa từng có, thống báo chiến tử cũng gia tăng không ngừng.
Vốn dĩ trước kia khi tụ tập với nhau, khó lắm mới có thể nghe được: ngươi đã nghe nói chưa? Nghe nói con bà nào đó ở thôn bên cạnh, chiến tử ở trận đó đó... Sau đó lắc đầu thở dài, ai cũng bận rộn, rất lâu mới có thể nghe được tin tức tương tự như vậy.
Nhưng một năm nay lại khác!
Trong một năm này, cứ một thời gian lại có một nhóm chiến báo trở về, người thân, người quen, hàng xóm, thân thích... Vô số sinh mệnh sống sờ sờ, hóa thành một tờ thông báo, ngay cả thi thể cũng không được nhìn lại.
Thực sự rất rất nhiều!
Có gia đình có tới bảy huynh đệ cùng nhập ngũ, cùng thủ hộ một vùng cương thổ. Trước đó, chỉ có một tờ thư gửi từ năm kia, cũng là thư báo bình an, bảy huynh đệ cùng khỏe mạnh. Nhưng bắt đầu từ năm ngoái, cơ hồ mỗi tháng một lần...
Cho đến tận nay, gia đình kia đã nhận được tới sáu phong thư thông báo tử trận.
Lão thái thái đáng thương, đã sớm khóc đến chết...
Ngay cả sơn dân một chữ bẻ đôi cũng không biết, cũng có thể nhận thức được điều này: Cửu Tôn!
Ngọc Đường có Cửu Tôn và không có Cửu Tôn, hoàn toàn khác biệt!
Trước đó có Cửu Tôn tồn tại, mọi người có thể an cư lạc nghiệp, thân nhân đi nhập ngũ, mặc dù có nguy hiểm, nhưng cũng không quan trọng, coi như đi làm ăn xa nhà, cuối cùng cũng có ngày trở về.
Trở về đoàn tụ.
Một năm mới có mấy cái thương vong, xui xẻo như vậy sao có thể tới phiên nhà mình...
Đối với điểm này, cơ hồ đã từng là nhận thức chung của tất cả mọi người.
Nhưng bây giờ không có Cửu Tôn, mỗi nhà khi tiễn con xuất chinh, đều đau lòng như sinh ly tử biệt.
Có và không có, hoàn toàn khác nhau.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chiến sự ngày càng tấp nập, ngày càng dày đặc, tình thế quốc gia ngày càng nguy cấp, chiến thư thông báo tử trận ngày càng thêm nhiều...
Tất cả mọi người đều nhớ tới, nhớ những ngày tháng còn có Cửu Tôn tồn tại!
Càng ngày càng có nhiều người tưởng niệm: nếu Cửu Tôn đại nhân vẫn còn, Ngọc Đường sao có thể bại nhiều như thế? Lại sao có thể bỏ mình nhiều binh sĩ thế được?
Nếu Cửu Tôn đại nhân vẫn còn, con trai ta cũng không phải chết.
Nếu Cửu Tôn đại nhân vẫn còn...
Một trận Thiên Huyền nhai, Thiết Tranh đem về tin tức Cửu Tôn còn người sống. Cả nước sôi trào. Nhưng sau một thời gian dài, vẫn chưa hề có tin tức xác thực.
Khiến cho dân chúng dần dần chần chờ, tiến tới thất vọng.
Càng có nhiều người sinh ra liên tưởng mới mẻ, có lẽ đây là kế sách cao tầng đưa ra để ổn định lòng người...
Nhưng hôm nay, rốt cục, rốt cục có thể tận mắt nhìn thấy Cửu Tôn đại nhân trở về!
Cửu Tôn đại nhân quả là vẫn có người tại thế!
Giờ khắc này, bầu trời Ngọc Đường nổi gió. Lòng người Ngọc Đường cũng nổi gió. Kích động không thôi, một niềm kích động khó tả!
Trên dưới một lòng, chờ mong Cửu Tôn đại nhân tái hiện cõi trần, tiếp tục thủ hộ non sông Ngọc Đường!
Cuồng phong gào thét, dần dần chuyển thành một đoàn gió xoáy. Tiếp tục xoay tròn trên không trung quảng trường Thiên Đường.
Càng ngày càng hạ thấp.
Cùng với một tiếng thét dài, một bóng đen xuất hiện giữa trung tâm cơn lốc, xoay người một cái, biến thành một thân ảnh áo đen bịt mặt. Người áo đen nhẹ nhàng rơi lên trên đỉnh cột cờ, một chân giẫm lên đỉnh, tay áo bồng bềnh, ánh mắt nhìn quét xuống.
Thu Kiếm Hàn dõi mắt lên trên, đối mặt với ánh mắt phía xa, nhất thời thầm chấn động.
Trong mắt mắt này, bao hàm vô tận cô độc, lại hàm chứ thê lương cùng cừu hận khôn cùng.
Hắn tới, mặc cho biển người bên dưới reo hò. Hắn đứng ngay trên cột cờ, thân thể thẳng tắp, tựa như một thanh lợi kiếm đâm thẳng thưởng khung!
Nhưng, hắn không xuống.
Thu Kiếm Hàn sải bước, đứng xa xa chắp tay:
- Là Phong Tôn đại nhân đến?
Trên không, trên cột cờ người áo đen giương tay một cái, lệnh bài Phong Tôn thình lình xuất hiện.
Không đợi Thu Kiếm Hàn nói tiếp, Phong Tôn đứng trên cột cờ đã lạnh nhạt nói:
- Cửu Thiên lệnh, Cửu Tôn phủ. Hôm nay gió đến, giải quyết hận cũ.
Ở phương xa, còn có thể lờ mờ nhìn thấy Cửu Tôn phủ, bỗng nhiên ầm vang chấn động, chín đạo cầu vồng lao ra!
Xông thẳng lên trời!
Đỏ, Cam, Vàng, Lục, Lam, Chàm, Tím, Trắng, Đen.
Chín đạo cầu vồng, giao thoa xoay tròn trên bầu trời, tựa như từng đạo đều có sinh mệnh, khí thế như rồng, càng ngày càng bay cao, từ từ, cho đến độ cao mà mắt người không thể thấy được, biến mất...
Đây là kỳ tích? Hay là thần tích?
Tuyệt đối không thể giả mạo, càng không thể phục chế!
- Phong Tôn đại nhân! Thực sự là Phong Tôn đại nhân xuất hiện!
Toàn bồ Thiên Đường thành đều lập tức sôi trào.
Trước đó, khi gió thổi lên, dân chúng trên quảng trường đã có cảm ứng, dần dần lộ ra nụ cười, cho đến khi thân ảnh áo đen xuất hiện trong gió, quảng trường Thiên Đường đã biến thành hải dương sung sướng.
Phong Tôn xuất hiện, tái hiện trên đất Ngọc Đường.
Căn bản không cần chứng minh thân phận, chỉ cần hóa gió mà đến, vung tay hô mạnh, trên dưới một lòng, không cần lo nghĩ. Hơn nữa lại có Cửu Tôn phủ hưởng ứng, càng thêm chứng minh thân phận chân thực không thể nghi ngờ của Phong Tôn!
Có không ít quân nhân, cả đời chưa từng rơi nước mắt, lúc này cũng đã kích động đến hai mắt ướt nhòe.
Cửu Tôn đại nhân đánh đâu thắng đó, hôm nay, rốt cục lại xuất hiện!
Cùng lúc đó...
Ba cỗ thần niệm cường đại giao hội trên không trung.
- Chuyện gì xảy ra? Rõ ràng thân hình đối phương đứng đó, tại sao không thể khóa chặt?
- Ta cũng không thể khóa chặt, thân hình kia nhìn như chân thật, kỳ thực hoàn toàn là hư huyễn, không thể bắt được.
- Tình huống bên ta cũng tương tự, phong tuy vô hình, lướt qua cũng phải lưu lại vết tích a, tại sao lại có thể hư ảo không thực như vậy?!
- Đáng chết, rốt cục là có chuyện gì??
Ba cỗ thần niệm vừa chạm liền tác ra, tất cả đều nhanh chóng quyết định.
Chỉ thấy thân hình kia sừng sững trên đỉnh cột cờ, thanh âm lộ rõ thê lương:
- Ngày đó, một trận Thiên Huyền nhai, ta cùng tám trăm linh tám huynh đệ hãm vào trùng vây, tử quan gõ cửa... Đến nay, vẫn luôn thấy âm dung tiếu mạo của bọn hắn... Uyển chuyển trước mắt... Dương Ba Đào, ngươi có thể nói cho ta biết, vì cái gì?
Một trận Thiên Huyền nhai.
Cửu Tôn mang theo tám trăm tráng sĩ, gấp rút tiếp viện mà đi, một trận Thương Thiên khấp huyết, người nào có thể quên?!
Nói đến trận chiến này, há lại có thể dùng từ không quên, mà phải nói là một trận chiến khiến toàn bộ Ngọc Đường đau lòng nhức óc nhất cả trăm năm nay, còn khiến người đau lòng hơn năm đó khi Tam Đại Nguyên soái Thượng Quan tướng môn thảm vong tại Trường Thanh Đạo.
Bởi chính trận chiến này, Ngọc Đường mất đi Cửu Tôn!
Gần đây Ngọc Đường gặp vô số chiến cuộc nguy hiểm không thể nghịch chuyển, chính vì vậy vô số binh sĩ phải hy sinh. Vô luận công hay tư, với nước hay với dây, trên dưới Ngọc Đường, không người không hận. Hận người bày mưu, hận người mai phục, hận người hạ sát, nhưng từ Hoàng đế Bệ hạ đến bách tính Ngọc Đường, hận nhất không phải là người ra tay hạ sát Cửu Tôn.
Mà là... Người nhà mình, đứng sau lưng, âm mưu bán đứng Cửu Tôn!
Tất cả mọi người đều muốn hỏi một câu, đều là người Ngọc Đường, tại sao lại phải làm như vậy?!
Người ngoài Ngọc Đường, cùng Ngọc Đường có lập trường đối địch, bọn hắn cừu thị Cửu Tôn, nhằm vào Cửu Tôn, thậm chí thiết lập vô số mưu tính, bẫy rập trùng điệp, đương nhiên, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào, cũng không thể trách họ không phải, thế nhưng, ngươi thân là người Ngọc Đường, vì cái gì?
Ngày hôm nay, giờ khắc này, người này đã xuất hiện, hơn nữa còn do Phong Tôn đích thân đối mặt chất vấn, hỏi một câu tiếng lòng: vì cái gì?
Từng chùm ánh mắt mang hận ý mãnh liệt, hung hăng nhìn về phía Dương Ba Đào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.