Nhìn thân thể không nhuốm bụi trần của Vân Dương, thậm chí ngay cả lỗ nhỏ trên quần áo cũng không có, hắn hiểu rõ, đối phương căn bản không hề bị đống ám khí dày đặc kia động đến dù chỉ một cây.
Thẩm Ngọc Thạch nhìn Vân Dương ngồi trên ghế, hỏi từng chữ:
- Ngươi là ai?
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:
- Câu hỏi này, nên là ta hỏi ngươi mới đúng. Thẩm Ngọc Thạch, ngươi là ai?
- Bằng hữu, người mắt sáng không nói tiếng lóng.
Thẩm Ngọc Thạch đứng chắp tay, nhàn nhạt nói:
- Nếu ngươi có thể tìm tới nơi này, tin rằng là có mục đích riêng, đại khái có thể nói thẳng. Ngươi đã biết bản tọa là người Tứ Quý lâu, vậy ngươi hẳn phải biết, Tứ Quý lâu là tồn tại như thế nào!
Hắn chậm rãi nói:
- Ngay cả thiên hạ đệ nhất cao thủ như Lăng Tiêu Túy, năm đó cũng phải nhượng bộ lui binh, nếu ngươi muốn chọc vào Tứ Quý lâu, cần phải tự đánh giá lại năng lực của mình.
- Ồ?
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:
- Nói như vậy, ngươi chính là người Tứ Quý lâu?
Thẩm Ngọc Thạch cười hắc hắc:
- Bây giờ còn hỏi câu đấy, ngươi cảm thấy thú vị lắm à?
Sắc mặt hắn biến đổi, ngoan lệ nói:
- Nói thẳng mục đích của ngươi đi, nếu không quá đáng quá, ta có thể thả ngươi đi, coi như... Kết giao một người bạn! Nếu là... Hắc hắc, bằng hữu, ngươi cứ đợi sự truy sát của Tứ Quý lâu đi!
Vân Dương nghiêng đầu:
- Thẩm đại nhân, Thẩm thị lang, ngươi nghĩ Tứ Quý lâu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212341/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.