Buổi chiều tiến hành giải phẫu, là mẹ của người trẻ tuổi lúc trước bước ra la hét với người Đào gia, bà lúc trước luôn đau đầu khó chịu, chờ khi kiểm tra ra là não sán, đã nhất định phải mổ.
Ban đầu người nhà của bà tính đưa bà đến bệnh viện lớn ở thủ đô để mổ, lại không nghĩ rằng vừa lúc đụng phải Chử Ngôn về nước, liền trình đơn xin lên, sau đó được Chử Ngôn xếp vào ngày hôm nay.
Thời gian giải phẫu liên tục rất dài, chờ khi Chử Ngôn làm xong, cả người đều sắp cứng ngắc, bởi vì là ngồi để tiến hành phẫu thuật, trên eo còn phình đau.
May mắn, giải phẫu rất thành công.
Cho y tá đưa bệnh nhân vào phòng bệnh, Chử Ngôn tháo xuống khẩu trang trên mặt, sau đó tìm con trai bệnh nhân, tỉ mỉ dặn dò, thậm chí còn tại chỗ viết hai thực đơn.
Mẹ y chết vì u não, đối với người cũng gặp phải vậy, y sẽ quan tâm hơn một ít.
“Bác sĩ Chử, cám ơn.” Người trẻ tuổi kia liên tục nói lời cảm ơn, vẻ mặt cảm kích, khi nhìn Chử Ngôn có chút muốn nói lại thôi.
Chử Ngôn không hề kỳ quái. Y mổ tổng cộng bốn tiếng, trong khoảng thời gian này, tất cả chuyện xảy ra lúc trước cũng đã hoàn toàn truyền đi, chuyện của y năm đó cũng bị đào ra. Năm năm trước Chử Ngôn không muốn để cho người khác biết tính hướng của mình, nhưng hiện tại, y đã hoàn toàn không cần, huống chi, người trước mắt cũng không có ác ý: “Không cần cảm ơn, cậu còn có gì muốn nói?”
“Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-yeu-nguoi-chuyen-tinh-thu-tu/201773/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.