Chử Ngôn không hề xa lạ với cha Đào. 
Y làm bác sĩ trị liệu chính của Đào Thu nhiều năm, tuy rằng nam nhân này bề bộn nhiều việc, nhưng hai người tiếp xúc cũng không tính ít, hiện tại nhìn thấy biểu tình của đối phương… Người trung niên trước kia luôn thân thiết gọi y là “Tiểu Chư”, rõ ràng cũng biết chuyện năm đó. 
Y chưa từng làm gì thực xin lỗi với người này, người này lại ép y đến đường cùng… Khi đó nếu không phải mình bị bánh nhân thịt trên trời đập xuống, hiện tại sẽ thế nào đây? 
Trong lòng Chử Ngôn có mối hận không dứt. Y khi đó yêu Ngụy Thiên Thành sâu đậm, có thể vì Ngụy Thiên Thành buông tha cho việc ra nước ngoài, có thể vì Ngụy Thiên Thành cam nguyện che dấu bản thân, sau khi chia tay Ngụy Thiên Thành, ngay cả khi sẽ không quay lại, chỉ sợ cũng sẽ đau khổ thật lâu, không bao giờ thật lòng với người khác nữa. Đồng thời, y ở trong nước, cũng không có khả năng còn có cơ hội cầm lấy dao phẫu thuật. 
Y thích phẫu thuật, một lòng muốn có gia đình, mất đi thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh, không chắc còn có thể vì không có kỹ năng mưu sinh mà nghèo khó thất vọng… 
Người hại mình như vậy, thế nhưng còn có mặt mũi tìm mình phẫu thuật? 
“Bác sĩ Chư, cậu sao có thể như vậy? Đây là chuyện liên quan đến mạng người! Cậu sao có thể ác độc như vậy?” Mẹ Đào vốn đầy mặt chờ đợi nhìn Chử Ngôn, lúc này nghe thấy hai chữ “Không thể”, cũng là sắc mặt đại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-yeu-nguoi-chuyen-tinh-thu-tu/201772/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.