⭐ CHƯƠNG 10 – VƯƠNG GIA KHÔNG CHẠM, NHƯNG LẠI KHIẾN NÀNG KHÔNG THỂ RỜI
Tin đồn trong kinh thành hôm nay đặc biệt ồn ào:
“Vương gia hôm nay không đến phủ Lăng!”
Điều đó hiếm đến mức người ta tưởng trời sắp đổi mùa.
Người hầu các phủ c.ắ.n hạt dưa bàn tán, quan lại nghe được cũng ngẩng đầu nhìn trời xem có báo mộng gì.
Chỉ có duy nhất một người… không thắc mắc.
Lăng Uyển.
Nàng đang xếp lại bàn trà trong tĩnh lặng.
Không rối, không chờ mong, cũng không thất vọng.
Nha hoàn thăm dò:
— “Tiểu thư… hôm nay Vương gia không đến… người không thấy lạ sao?”
— “Không.”
— “Nhưng chín ngày liên tiếp ngài ấy đến rồi mà…”
— “Ừ.”
— “Thế hôm nay ngài ấy không đến…”
— “Để ta biết.”
— “Biết… gì ạ?”
— “Biết hắn là người.”
Nha hoàn: “…”
Buổi chiều.
Bầu trời bắt đầu chuyển sắc tím nhạt.
Lăng Uyển đang đọc sách bên cửa sổ.
Căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng giấy sột soạt.
Rồi nàng khẽ nhướng mắt.
Không phải vì tiếng động.
Không phải vì ai gọi.
Mà vì… một cảm giác quen thuộc.
Nàng nói nhỏ:
— “Đến rồi.”
Nha hoàn giật bắn:
— “Tiểu thư… tiểu thư nghe thấy gì ạ!?”
— “Không.”
Nàng gấp sách lại, đứng dậy:
— “Ta cảm thấy.”
Đúng một khắc sau.
Cửa mở.
Không gõ.
Không báo.
Không cần ai dẫn đường.
Sở Hàn Uyên bước vào, áo bào đen nhuốm chút bụi vì đi đường dài, khí tức áp xuống cả căn phòng.
Nha hoàn quỳ rạp:
— “Vương— Vương gia…”
Lăng Uyển nhìn hắn:
— “Hôm nay đến muộn.”
Hắn đáp gọn:
— “Ừ.”
— “Vì bận?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thu-ta-lam-that/5040928/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.