⭐ CHƯƠNG 9 – VƯƠNG GIA BIẾT MÌNH NGUY HIỂM, NHƯNG NGUY HIỂM NHẤT LẠI LÀ NÀNG
Ngày hôm sau trời đổ mưa nhẹ.
Lăng Uyển ngồi trước hiên, ngắm những giọt mưa rơi đều trên hồ.
Không pha trà.
Không đọc sách.
Chỉ lặng lẽ ngồi — nhưng dáng ngồi của nàng lại khiến cảnh mưa trở nên… sạch và sâu hơn.
Nha hoàn lo lắng:
— “Tiểu thư… Vương gia bảo hôm nay đến sớm…”
— “Mà trời mưa như vậy… liệu ngài ấy—”
Lăng Uyển lật nhẹ tay áo, giọng trầm:
— “Hắn đến.”
Nha hoàn chớp mắt:
— “Tiểu thư đoán…?”
— “Không.”
Nàng nhìn mặt hồ.
— “Ta biết.”
Và đúng như lời nàng —
tiếng vó ngựa vang lên trong màn mưa.
Không che lọng.
Không giảm tốc.
Một đoàn hộ vệ hốt hoảng chạy theo, nhưng chỉ có một người bước thẳng vào sân như thể mưa không thể chạm được vào hắn.
Sở Hàn Uyên.
Áo bào đen thẫm nước mưa, mái tóc đen buộc cao càng sắc hơn dưới màn sương ướt.
Hắn bước lên hiên, ánh mắt quét qua bóng dáng nàng đang ngồi trước mưa.
— “Ngươi ngồi dưới gió, không sợ lạnh?”
Nàng không đứng dậy.
Không vội quay đầu.
Chỉ đáp:
— “Nếu lạnh, ta vào.”
— “Vào.”
Giọng hắn trầm hẳn xuống.
— “Ta chưa lạnh.”
Hắn im.
Một hơi thở dài trôi qua.
Rồi hắn bước đến — đứng ngay cạnh nàng, trong tư thế như đang che mưa cho nàng, dù nàng đã ngồi dưới mái hiên.
Một nha hoàn nhỏ giọng run run:
— “Vương gia… người cần thay y phục không… ạ?”
Hắn không nhìn nàng ta:
— “Không.”
Lăng Uyển nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào áo hắn đang nhỏ từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thu-ta-lam-that/5040927/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.