⭐ CHƯƠNG 7 – VƯƠNG GIA KHÔNG ĐỢI ĐƯỢC, VÀ NÀNG BIẾT RẤT RÕ
Buổi sáng hôm sau, Lăng Uyển vẫn giữ thói quen thường nhật:
Pha trà — đọc sách — im lặng thưởng thức một ngày an yên.
Nhưng nha hoàn thì không an yên tí nào.
— “Tiểu thư… Vương gia nói ‘đừng để đợi’ mà hôm nay… người vẫn bình thản vậy ạ?”
— “Ngài ấy đến sớm mà không thấy người chờ… có giận không?”
— “Hay tiểu thư… ra cổng đứng đợi một chút?”
Lăng Uyển lật trang sách:
— “Ta là ai mà phải đứng đợi người khác?”
Nha hoàn đồng loạt im.
Một nha hoàn rụt rè:
— “Nhưng… nếu Vương gia đợi lâu…”
— “Vương gia không đợi lâu được.”
Giọng nàng bình thản đến mức làm người ta rùng mình.
Thật sự đúng như thế.
Khoảng nửa canh giờ sau, chưa đến lúc nàng đặt sách xuống thì tiếng footsteps quen thuộc đã vọng tới.
Không phải thái giám thông báo.
Không phải ai mở đường.
Sở Hàn Uyên đích thân bước thẳng vào sảnh.
Không gõ cửa.
Không báo trước.
Không quan tâm lễ giáo.
Lăng Uyển ngẩng mắt, nhàn nhạt:
— “Vương gia đến sớm.”
Hắn đứng một lát trước cửa, đôi mắt tối lại nửa phần:
— “Ngươi không ra đón.”
— “Ta không biết Vương gia cần.”
— “…Ta không cần.”
— “Vậy sao nói?”
Hắn im.
Nhưng im kiểu… chính hắn cũng cảm thấy mình vô lý.
Sở Hàn Uyên hạ ánh mắt xuống nàng:
— “Hôm nay ngươi không định đứng dậy sao?”
— “Không.”
Nàng đặt sách sang một bên.
— “Ta đọc còn chưa xong.”
Một tiếng “phụt” nhỏ từ phía nha hoàn — vội bịt miệng.
Sở Hàn Uyên bước đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thu-ta-lam-that/5040925/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.