Dịch: sweetzarbie
***
"Tiền bối, đụng vào không được đâu!"
Thế thuyền tiến tới quá mạnh, vận tốc cao đến nỗi phía sau chỉ còn lại tàn ảnh, gió rít vun vút. Chu Quân sợ vạ lây bèn vội vàng ngoái đầu lại khuyên Kiến Sầu lui về phía sau, nào ngờ vừa quay đầu lại thì liền thấy nàng mặt mũi lạnh lùng như băng, ánh mắt tối sầm đăm đăm nhìn vào một chỗ trên thuyền, nộ ý ẩn ẩn toát ra giữa hai đầu chân mày!
Chu Quân giật mình, còn chưa kịp quay người thì bên tai chợt đùng lên một tiếng cực kỳ cổ quái --
"Vù!"
Kiến Sầu vốn vẫn đứng bên cạnh y nhưng thân người thế mà lại tan ra, trong nháy mắt đã biến mất tăm mất tích.
"Cái gì vậy?"
Chu Quân lại càng hoảng sợ, phất trần trong tay run lên. Y bất giác đưa mắt nhìn về phía chiếc thuyền lớn.
Quả nhiên gần như cùng lúc đó, bóng dáng của Kiến Sầu đã tụ lại thành hình cách y hai dặm rưỡi trong hư không!
Thuật thuấn di của tu sĩ nguyên anh!
Khoảng cách này chẳng siêu phàm gì, Chu Quân không phải chưa từng thấy qua. Nhưng hướng thuấn di của nàng ta thì...
Ngay lập tức, Chu Quân thiếu điều muốn ngã khuỵu trong không trung -- hướng thuấn di của nàng ta vậy mà lại nhằm đúng vào thuyền Dạ hàng mới chết!
Thật điên rồ! Nàng ta muốn làm cái gì đây?
Gió nhẹ chợt nổi, mây mù ở phía trên đỉnh núi bay lên, lượn lờ phiêu đãng, giăng kín không trung.
Thuyền Dạ Hàng ở phía trước đang lao đi như một cơn cuồng phong mà bóng dáng Kiến Sầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676861/quyen-9-chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.