Kiến Sầu đứng yên ở chỗ cũ nhìn rất lâu. Mọi người đứng sau lưng nàng, không đi lên quấy rầy, cũng có thể trong lòng bọn họ cũng có vô vàn cảm khái và ngàn vạn suy nghĩ, cần nhân cơ hội này sắp xếp lại cho rõ.
Chỉ có nước ao trong tranh không ngừng đổ ra ngoài, từ dòng nước lớn dần dần biến thành dòng nước nhỏ bé.
Không biết từ bao giờ, nước trong tranh tràn ra đã dừng lại.
Dòng sông dài chảy xiết về phía trước không có nguồn nước bổ sung cuối cùng vẫn trôi đi, chỉ để lại một vệt nước giống như dải lụa.
"Ơ?"
Tả Lưu vừa mới chuyển ánh mắt lại nhìn bức tranh đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Dòng nước đã chảy hết, đình đài hành lang trong tranh cũng đã bị nước cọ rửa sạch sẽ, không còn lại bất cứ thứ gì.
Bức tranh cuốn xám vàng cũ kĩ, lại đã trống rỗng.
Gió vừa thổi tới, nó liền nhẹ nhàng rơi xuống trong cửa, tự động cuộn lại thành một cuộn giấy dài hai thước.
Ánh sáng dịu dàng từ cuộn giấy phát ra, bao bọc lấy cuộn giấy rồi bay về phía Kiến Sầu đang đứng yên lặng xa xa.
Lúc này tất cả mọi người đều phải chú ý đến cuộn giấy. Ánh mắt Kiến Sầu đang nhìn về phương xa còn chưa kịp thu lại đã phát hiện trong tầm nhìn xuất hiện một cuộn giấy vẽ tranh.
Nàng ngây người một lát, lại không đưa tay bắt lấy cuộn tranh vội mà quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên cuộn tranh này chính là bức tranh treo trong cửa lúc trước.
Không còn bức tranh này che khuất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676745/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.