Ăn... ăn rồi?
Kiến Sầu quả thực không thể tin được tai mình: Đã nói cứ để ngươi lo, chuyện nhỏ, bây giờ lại nói ngươi ăn mất rồi?
“...”
Yên lặng kì lạ.
Kiến Sầu nhìn con mọt sách, nó còn nằm trên trang sách rách nát tả tơi, toàn là lỗ thủng, nơm nớp lo sợ, run run rẩy rẩy như làm việc xấu hổ gì đó, chỉ hận không thể cúi đến gãy đầu.
Một hồi lâu sau Kiến Sầu mới gắng gượng giữ cho khóe miệng thôi co giật.
Có điều...
Khó tránh khỏi cảm giác muốn ngất xỉu.
Nàng yếu ớt mở miệng: “Ta có thể làm cho ngươi nôn ra không?”
Đây chỉ là một câu nói đùa.
Nhưng con mọt sách nghe thấy lại hoảng sợ kêu lên, giọng nói run rẩy: “Không được! Thứ ăn vào còn nôn ra, buồn nôn lắm!”
Ánh sáng màu trắng hồng quanh thân nó đã biến thành màu hồng, một cái chân nhỏ bé giơ ra chỉ Kiến Sầu, có vẻ như...
Vẻ mặt lên án?
Dù sao nó cũng nhỏ như vậy, Kiến Sầu thật sự không thấy rõ đâu mặt, đâu là người.
Khụ khụ.
Nàng đưa nắm tay lên miệng ho một tiếng, quay lại nhìn một cái, tạm thời còn chưa có người vào, thế là nói: “Đừng lo đừng lo, tất nhiên là ta sẽ không bắt ngươi nôn thứ đã ăn ra. Có điều bây giờ ta đang vội đi, không biết ngươi còn nhớ nội dung viết trên sách không?”
Mặc dù sách không còn nhưng lúc ăn sách nhất định là con mọt sách đã đọc qua.
Nó có linh trí, còn chính là linh thú của Bất Ngữ thượng nhân.
Kiến Sầu thầm nghĩ, trí nhớ chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676725/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.