Một chiếc áo bào xanh tao nhã lịch sự, bên trên thêu sơn hà thủy mặc, trong tay còn cầm một quyển kinh thư, những con chữ nhỏ trên kinh thư bị che dưới những ngón tay thon dài. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào làm ngón tay hắn ôn nhuận như ngọc.
Tạ Bất Thần đứng quay lưng về phía ánh sáng, quanh thân như được dát thêm một lớp bạc.
Trong ánh sáng nhạt nhòa, hắn chậm rãi đi đến chỗ Kiến Sầu, ngước mắt lên nhìn nàng, trong ánh mắt là vẻ nhã nhặn, tán thưởng mà Kiến Sầu quen thuộc, thậm chí còn mang theo một chút vui sướng không che giấu nổi, dường như bởi vì nhìn thấy nàng mà hai mắt đều được thắp sáng.
”Kiến Sầu!”
Nụ cười không thể kiềm chế lộ ra bên môi hắn, giọng nói lại như mưa bụi mông lung làm người ta ngơ ngẩn mê say.
Kiến Sầu cầm Quỷ Phủ đứng trong đường hầm đột nhiên rộng ra rất nhiều, nhìn Tạ Bất Thần dần dần đi đến chỗ mình.
Lúc này nàng quả thực không thể tin được mắt mình.
Đây không phải Tạ Bất Thần gia cảnh sa sút, không phải Tạ Bất Thần khổ học trong sơn thôn nhỏ, cũng không phải cầm kiếm đâm nàng, càng không phải Tạ Bất Thần đệ tử chân truyền thứ mười ba của Côn Ngô...
Mà là Tạ tam công tử của Tạ hầu phủ.
”Hôm trước mẫu thân dặn ta tìm ba quyển Lăng Nghiêm kinh cho nàng, ta tìm rất lâu không thấy, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy ngay bên cạnh gối“.
Dường như không hề nhìn thấy vẻ cứng nhắc của Kiến Sầu, hắn vẫn từ trong ánh sáng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676716/chuong-182-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.