Đỉnh núi cao cao, tám đường hầm chạy qua lòng núi theo những lối khac snhau, cuối cùng lại đều dẫn tới một lối ra. Có điều mỗi đường hầm dường như đều có một chút khác biệt.
Trong đường hầm thứ hai phía bên phải.
Tạ Bất Thần thay một bộ trường bào màu tím thoáng nhìn cửa hang có ánh sáng chiếu vào, trên mặt lộ ra vẻ mặt hơi kì quái.
Không còn vẻ lạnh lùng và xuất chúng mọi ngày, bây giờ thoạt nhìn hắn có vài phần tầm thường, có điều hình thêu màu lam đậm trên áo bào tuy có vài phần xa lạ nhưng vẫn khiến đôi mắt, hoặc nói là ánh mắt của hắn trở nên nổi bật.
Ánh mắt lạnh nhạt.
Lạch cạch.
Tiếng bước chân rất khẽ vang lên. Tạ Bất Thần quay đầu lại, khuôn mặt hắn lúc này nhìn rất xa lạ.
Đó là một ông già mặc đạo bào đang đi tới chỗ hắn. Trên mặt ông ta có rất nhiều nếp nhăn, đôi môi già nua khô quắt lộ ra một độ cong. Ông ta kéo tay áo lên, trên bàn tay sạch sẽ bưng một chiếc mâm gỗ sơn đỏ, cách một quãng tạm thời còn không thấy rõ trên mâm là thứ gì.
Lúc này Tạ Bất Thần vãn đang ở trong đường hầm, có điều khi sắp ra khỏi cửa hang, đường hầm đã trở nên rộng rãi chứ không chật hẹp như bên trong.
Trên nền đá thô ráp phủ một tấm thảm dày mềm mại, đặt một chiếc án dài trổ sơn tinh xảo, trên án đặt một chiếc đĩa sứ nhỏ, bên cạnh đặt một đôi đũa ngà voi và một chiếc thìa sứ mộc mạc, ngoài ra còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676715/chuong-182-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.