Như Hoa công tử nhìn Lục Hương Lãnh, đáy lòng lại đột nhiên nổi lên một suy nghĩ kì quái: Lúc đầu hắn cảm thấy mình phải đi đường vô tình, kết quả đường vô tình lại nói với hắn là không phải vậy, thế là hắn lập tức chuyển sang đường có tình..
Ờ, có phải đạo tâm của mình không được kiên định cho lắm không nhỉ?
Suy nghĩ này xuất hiện, ánh mắt cũng lóe lên, Như Hoa công tử một lần nữa nhìn về phía Lục Hương Lãnh phía trước.
Trên áo bào đầy vết bẩn, có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào.
Còn có từ nào khác để diễn tả ngoài chật vật?
Khóe mắt khẽ giật giật, Như Hoa công tử thầm khen ngợi chính mình một câu: Không sai, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, chọn đường nào hắn đều không quan tâm, quan trọng là y bào không thể nhăm nhúm, hoa trên áo không thể bẩn, hình tượng không thể hỏng.
Thế là sự nghi hoặc đối với chính mình trong lòng Như Hoa công tử lập tức giảm bớt.
Hắn không hề có áp lực, không hề có gánh nặng, cũng không hề áy náy với“đạo” của mình, lưng thững đi trên đường như đi dạo trên sân vắng.
Quá trình này đối với Lục Hương Lãnh là cực kì gian nan, cũng tỏ ra vô cùng chậm chạp.
Nàng cũng không biết rốt cuộc mình đã bị giày vò trong bao lâu mới nhìn thấy cuối đường.
Tất cả áp lực lúc này đều biến mất sạch.
Lục Hương Lãnh sững sờ. Nàng đứng ở đây, cảm thấy trên người cực kì nhẹ nhàng, áp lực như núi đè trên người biến mất, cả người nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676711/chuong-179-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.