Chương trước
Chương sau
Ở đây không ít người đã biết cảnh ngộ của Tiễn Chúc phái, có điều bây giờ chưởng môn Chúc Tâm đã đến, lại có thái độ kì quái của Hoành Hư chân nhân, mọi người đều khôn ngoan lựa chọn im lặng.
Ánh mắt mọi người nhanh chóng chuyển qua người Chúc Tâm tiên tử.
Đột nhiên bị sỉ nhục, khuôn mặt vị chưởng môn nhân Tiễn Chúc phái này hết trắng lại đỏ, vẻ xinh đẹp cao quý trước kia biến mất, thay vào đó là vặn vẹo âm trầm.
Trước có Kiến Sầu đối nghịch với Tiễn Chúc phái, sau có Hứa Lam Nhi được bà ta kí thác hậu vọng bị một búa chém ra khỏi tiểu hội, bây giờ còn có Khúc Chính Phong cầm kiếm tàn sát cả phái.
Các đệ tử trong phái dù còn chưa bị diệt sạch, còn có một bộ phận nhỏ sống sót, nhưng Tiễn Chúc phái đã đại thương nguyên khí.
Quan trọng nhất, cũng khiến Chúc Tâm hộc máu trong lòng là “Cửu Khúc Hà Đồ” giấu trong đình đài trên vách núi trong Tiễn Chúc phái.
Bao nhiêu tâm huyết sau một đêm bỗng hóa thành nước chảy về đông.
Bao nhiêu căm hận dồn lên, vì thế Chúc Tâm mới mang quyết tâm cá chết lưới rách trở lại Côn Ngô.
Nếu Tiễn Chúc phái đã không còn gì cả, Nhai Sơn là đầu sỏ gây ra mọi chuyện cũng đừng hòng được sống yên lành.
Chúc Tâm nắm chặt tay, cười lạnh một tiếng: “Chúc Tâm hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt, Côn Ngô Nhai Sơn lại cấu kết với nhau bao che gian tà. Vì tư dục bản thân mà bỏ mặc an nguy của ba ngàn môn phái Trung Vực, thậm chí dung túng đệ tử trong môn tàm sát tông môn khác!”
Bao che gian tà?
Dung túng đệ tử trong môn tàm sát tông môn khác?
Lời này có nghĩa là sao?
Toàn bộ mọi người trên quảng trường đều kinh hãi.
{txt thiếu một đoạn ngắn, sẽ bổ sung sau, đại loại là Chúc Tâm nói Khúc Chính Phong giết hết Tiễn Chúc phái}
Không ít tu sĩ thông thường ở đây đều từng nghe đại danh của Khúc Chính Phong, Tiễn Chúc phái nói ra những lời này, ai lại tin tưởng bọn chúng?
Nhất thời có không ít người lên tiếng nghi vấn Tiễn Chúc phái.
Chỉ có các vị chưởng môn và trưởng lão đã biết trước tin tức thì đều giữ yên lặng.
Đệ tử thông thường xôn xao, các trưởng bối sư môn yên lặng, hình thành một sự đối lập rõ nét.
Chúc Tâm thấy thế không khống chế được chính mình, phá lên cười: “Ha ha ha ha, đây chính là danh môn Trung Vực ta! Phù Đạo trưởng lão, Khúc Chính Phong chính là đệ tử của ngươi, đệ tử sống sót trong phái ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn có thể chống chế được sao?”
Phù Đạo sơn nhân cắn một miếng đùi gà.
Hoành Hư chân nhân trầm ngâm một lát, bình thản mở miệng nói: “Chuyện xảy ra bất ngờ, cũng là do bọn ta chưa thể phòng họa từ khi chưa xảy ra, xin Chúc Tâm chưởng môn nén bi thương. Không biết bây giờ Chúc Tâm chưởng môn có tính toán gì?”
“...”
Lời này rõ ràng đã thừa nhận chuyện của Tiễn Chúc phái là thật, người động thủ là Khúc Chính Phong.
Tất cả mọi người vừa rồi còn bàn tán xôn xao bống như đồng loạt trúng một cái tát, toàn bộ tiếng bàn tán dừng lại, yên tĩnh đến mức một chiêc skim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Chúc Tâm biết quan hệ giữa Nhai Sơn và Côn Ngô cũng không tốt như bề ngoài, sao có thể không có hiềm khích? Bây giờ Hoành Hư chân nhân đã đứng ra, chắc hẳn chuyện này đã thành một nửa.
Trong lòng sảng khoái.
Khoái cảm trả thù gần như vặn vẹo khiến nụ cười trên mặt Chúc Tâm cũng trở nên dữ tợn.
”Nợ máu phải trả bằng máu! Tính mạng mấy trăm đệ tử phái ta đương nhiên cũng phải bắt kẻ hành hung bồi thường. Kiến Sầu Nhai Sơn giết đệ tử Trịnh Vân Nhi của ta, phải chết! Khúc Chính Phong Nhai Sơn tắm máu Tiễn Chúc phái ta, phải chết!”
Nợ máu trả bằng máu!
Mọi người chỉ thấy trên gương mặt kiều diễm của Chúc Tâm đã không còn lí trí, chỉ có một cảm giác lạnh lùng làm người khác rất không thoải mái.
Chúc Tâm nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân, âm thanh gần như len ra qua kẽ răng: “Mời Phù Đạo sơn nhân giao ra Kiến Sầu, giao ra Khúc Chính Phong, xử tử tại chỗ để an ủi những oan hồn vô tội của Tiễn Chúc phái ta!”
Xử tử tại chỗ?
Lại có người muốn xử tử mình tại chỗ?
Đến Thập Cửu Châu cũng coi như là đã được một thời gian, đây là lần đầu tiên Kiến Sầu nghe thấy yêu cầu vô lí như vậy.
Lúc này nàng lại cảm thấy buồn cười.
Vị Chúc Tâm tiên tử này rốt cuộc lấy đâu ra sức mạnh mà dám nói ra lời như vậy?
Nàng đứng trên thông thiên lộ, quay lưng về phía Nhất Nhân đài, đưa mắt nhìn xuống dưới.
Phù Đạo sơn nhân đã chậm rãi ăn hết một cái đùi gà.
Nghe Chúc Tâm nói xong, trên mặt lão vẫn không có biểu cảm gì, có điều vừa đưa mắt nhìn quanh lại nhìn thấy Kiến Sầu đã dừng lại, lập tức cau mày: “Kiến Sầu nha đầu, đi về phía trước, không được quay lại!”
Tiếng quát vang vọng xuyên qua tầng mây lọt vào trong tai Kiến Sầu.
Nàng hơi giật mình, cảm thấy cả người như bị âm thanh này bao phủ.
Nàng bắt gặp ánh mắt Phù Đạo sơn nhân, bẻ không đứng đắn lúc thường bây giờ đã biến thành một sự uy nghiêm.
Đi về phía trước, không được quay lại!
Thời gian chỉ có một khắc, sao có thể lãng phí?
Kiến Sầu hiểu ý Phù Đạo sơn nhân, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, quay lên tiếp tục bước theo thông thiên lộ.
Chỉ một câu này, tất cả mọi người đã hiểu thái độ của Phù Đạo sơn nhân.
Xảy ra việc lớn như vậy, khi Chúc Tâm chỉ đích danh yêu cầu Nhai Sơn giao ra Kiến Sầu để xử tử tại chỗ, Phù Đạo sơn nhân lại như không nghe thấy, vẫn dặn Kiến Sầu tiếp tục đi về phía trước.
Rõ ràng là không có ý định để Tiễn Chúc phái vào mắt, rõ ràng là không hề định đáp ứng yêu cầu của Chúc Tâm.
Lúc này cơn giận ẩn nhẫn dưới đáy lòng Chúc Tâm đã lâu cuối cùng bị kích thích bùng nổ.
Bà ta tiến lên trước một bước, ngoài mặt lộ vẻ dữ tợn: “Đây là Phù Đạo sơn nhân phải nhất tâm bao che đến cùng sao?”
”Hắc Phong Động, Tiễn Chúc phái ngươi phái một đám người đến vây giết đệ tử của ta, Nhai Sơn còn chưa tìm Tiễn Chúc phái ngươi tính sổ. Hôm nay ngươi lại dám đến đập cửa? Xử tử tại chỗ? Ngươi có thân phận gì mà dám xử tử tại chỗ tu sĩ Nhai Sơn ta?”
Phù Đạo sơn nhân đứng trên đại điện Chư Thiên cao cao, ánh mắt lạnh lẽo, cười lạnh với Chúc Tâm.
Chiếc đạo bào lôi thôi lúc này lại như phát sáng làm tất cả mọi người không dám nhìn thẳng vào lão, chỉ sợ bị uy áp từ trên người lão phát ra làm tổn thương.
Ngươi có thân phận gì mà dám xử tử tại chỗ tu sĩ Nhai Sơn ta?
Một câu càn rỡ đến mức nào?
Một câu khác người đến mức nào?
Tu sĩ Trung Vực xưa nay chỉ dám riêng tư bán tán về quan điểm như thế, lại chưa bao giờ dám công khai tuyên bố điều này.
Càng huống chi hôm nay chính là tiểu hội Tả Tam Thiên, ba ngàn môn phái đều ở đây, người nói ra lời này còn là Phù Đạo sơn nhân có thể sánh vai với Hoành Hư chân nhân.
Vô số người đồng loạt hít sâu một hơi.
Một hơi thở uy nghiêm gần như lập tức tràn ra.
Nghe thấy tiếng quát này của Phù Đạo sơn nhân, tất cả mọi người đều rùng mình: Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Chúc Tâm tuyệt đối không ngờ Phù Đạo sơn nhân dám nói ra lời này trước mặt bao người.
Bà ta cười lớn một tiếng, đang định cãi lại, không ngờ lúc này từ đám mây phía dưới đột nhiên có mấy luồng hào quang của pháp bảo bay tới, bay vút qua đỉnh đầu mọi người trên quảng trường Vân Hải, không ngờ lại hạ thẳng xuống trước đại điện Chư Thiên.
Mấy luồng hào quang này tốc độ cực nhanh, tiếng xé gió rít lên chói tai, có điều khi đáp xuống lại có chút không yên.
Mọi người chăm chú nhìn, bốn năm người vừa hạ xuống ai cũng đang bị trọng thương, ông già đi đầu mặt mũi lạnh lùng, mái tóc bạc trắng, máu từ vai từ bụng chảy thẳng xuống quảng trường Vân Hải, nhìn rất kinh người.
Này chẳng phải trưởng lão Nhai Sơn Tất Ngôn thì là ai?
Môn hạ đệ tử Nhai Sơn đều rất kinh hãi.
Tất Ngôn đâm trường kiếm trong tay xuống đất, cố gắng đứng vững, đầu cúi gằm xuống.
”Khởi bẩm Phù Đạo sư bá, Khúc Chính Phong đã trộm kiếm phản bội Nhai Sơn. Tất Ngôn dẫn môn hạ đuổi giết nhưng không địch lại, bị hắn rút kiếm đánh trọng thương, để mất tung tích kẻ phản bội!”
“...”
Phù Đạo sơn nhân không nói nên lời.
Trên quảng trường Vân Hải, tất cả mọi người đều kinh hãi vạn phần.
Trộm kiếm bỏ đi, phản bội Nhai Sơn?
Không ngờ Khúc Chính Phong lại phản bội Nhai Sơn?
Tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Như một tiếng sét quả thực làm mọi người kích động điên cuồng.
Hôm đó khi Khúc Chính Phong vừa đột phá liền đã phản bội Nhai Sơn, có điều vì hộ sơn đại trận Nhai Sơn có hiệu quả ngăn cách thần thức dò xét, cả Trung Vực không có ai biết được tình hình thực tế, trừ những người đang ở trong hộ sơn đại trận Nhai Sơn và Phù Đạo sơn nhân ở đại điện Chư Thiên.
Người người cho rằng chuyện Tiễn Chúc phái diệt môn chắc chắn liên quan đến Nhai Sơn, thậm chí là được Nhai Sơn ngầm đồng ý.
Nung là, con bà nó chứ, ai mà có thể nghĩ được Khúc Chính Phong lại phản bội Nhai Sơn?
Bây giờ trưởng lão Tất Ngôn bị thương xuất hiện, lại nói rõ chuyện này trước mặt tất cả mọi người.
Người ngoài khiếp sợ không thể tin được, còn các đệ tử Nhai Sơn thì càng khó mà chấp nhận.
Phản bội Nhai Sơn?
Thậm chí rút kiếm với trưởng lão Tất Ngôn?
Tình nghĩa đồng môn mấy trăm năm, hắn sao dám rút kiếm?
Không thể chấp nhận, không muốn chấp nhận...
Kể cả các môn hạ Nhai Sơn cũng tranh cãi với nhau.
Trên quảng trường Vân Hải Côn Ngô hết sức hỗn loạn.
Hoành Hư chân nhân nhìn trưởng lão Tất Ngôn quỳ bên dưới bằng ánh mắt phức tạp. Tất Ngôn còn hết sức áy náy vì sự vô năng của mình.
Thương thế trên người Tất Ngôn quá nặng, Hoành Hư chân nhân chỉ nhìn qua là biết đã bị thương đến tạng phủ, thậm chí ngay cả kinh mạch cũng gãy mấy đoạn, khí huyết bế tắc... Dù chữa khỏi thương thế, tu vi cũng phải thụt lùi vài chục năm.
Thật sự không giống như là làm giả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.