Lời vừa nói ra, thứ tồn tại vĩnh hằng trong cánh cửa khổng lồ cũng rơi vào sự yên lặng đáng sợ, toàn bộ đỉnh núi Côn Ngô cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Gã to con Mạnh Tây Châu đang xem chiến đấu phía dưới, lúc này không thể không hét thành tiếng, liều mạng tóm cổ áo Tiền Khuyết: “Là là là...”
Là tiền bối, là tiền bối!
Oai hùng đến bực này, trừ tiền bối còn có người nào khác được nữa?
Đừng nói nàng là một nữ tu sĩ, không giống như hắn tưởng tượng, dù nàng là yêu quái bất nam bất nữ, Mạnh Tây Châu hắn cũng chỉ bội phục một mình nàng.
Bởi vì quá mức kích động, lưỡi hắn cứng lại, tạm thời khó mà nói rõ được ý mình.
Tiền Khuyết đáng thương lúc này còn chưa bình phục lại bị hắn tóm như vậy, sắc mặt lập tức tím tái, suýt nữa ngạt thở đứt hơi, gấp đến mức trợn tròn mắt.
Bên chỗ các đệ tử Nhai Sơn, toàn bộ mọi người còn đang chìm trong kinh hãi “Đại sư tỷ Kiến Sầu tay không tóm đuôi rồng đập qua đập lại“.
Tứ đệ tử Thẩm Cữu vẫn mong chờ sau đại sư tỷ Nhai Sơn nữ tu sĩ e thẹn đáng yêu, bây giờ thấy thế trước mắt tối sầm, giơ chiếc quạt hoa đào vỗ vỗ vào mặt mình, ngồi xuống đất kêu rên: “Giết ta đi!”
Hình tượng đại sư tỷ Nhai Sơn từ trước đến nay vẫn không ngừng thay đổi.
Thật là dũng mãnh.
”Muốn đánh với đại sư tỷ một trận quá!”
Khấu Khiêm Chi ôm kiếm mà đứng, đáy mắt hừng hực chiến ý sáng rực nhìn bóng người hãnh diện trong không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676674/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.