"Anh phải...Ai?" Tần Mạt lờ đờ uể oải dựa vào người Phương Triệt, mắt đầy sương mù nhưmưa bụi Giang Nam.
Thời tiết rất lạnh, nhưngquanh thân Phương Triệt lại ấm áp. Hắn ôm Tần Mạt rất chặt, cúi đầu nhìn gươngmặt nghiêng của nàng, chóp mũi mềm nhẹ thoáng hiện lên nét hồng.
"Tới đây! Cho bổncông tử...!" Tần Mạt giơ một tay lên, làm ra tư thế nâng chén rượu, ngườilại cười khanh khách, "Hôm kia người đi trong vườn, thướtả lướt, vừa nhấcchân đã bước vào giếng sâu... đối ẩm ca vang, nhất định phải vẽ nên non sôngvạn lý, đốt cho nàng ở hoàng tuyền, để nàng nhìn thiên hạ!"
Nàng nói mê, cúi đầu ợhơi, phun ra mùi rượu, phả xuống tay Phương Triệt.
"Mạt Mạt." Hắnthở dài.
"Tên này nghe thậtquen tai." Tần Mạt nghiêng đầu, "Ta không phải Mạch Mạch (cùng âm vớiMạt),ngươi có thể gọi ta là Tần Mạch, hoặclà Quý Huyên." Cười khẽ vài tiếng, sóng mắt nàng lưu chuyển, xoay ngườimột cái trong lòng Phương Triệt, liền nhìn vào mặt hắn.
Thân thể Phương Triệt khẽcứng đờ, vòng tay quanh Tần Mạt lại buông ra một chút.
"Ta nhìn ngươi cũngrất quen mắt." Tần Mạt ngửa đầu, hai tay ôm lấy cổ Phương Triệt, mưa bụitrong mắt thâm trầm, như là mưa phùn lạc trên đất đào hoa, trong không khí làhương ửng đỏ, "Lông mày của ngươi sao lại dày như thế? Không thanh tú… Tớiđây, để ta giúp ngươi sửa một chút..."
Nàng nâng một tay lên,đầu ngón tay mượt mà thon gọn vẽ lên lông mày bên trái của Phương Triệt, qualông mi hắn, nhiệt độ đầu ngón tay như bàn ủi, lại lạc vào trong mắt PhươngTriệt.
"Mạt Mạt..."Giọng Phương Triệt khàn và nhỏ, nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/1617925/quyen-4-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.