"Tần Mạt, sinh nhật vui vẻ..." Phương Triệt say đến lờ đờ mông lung, nói xong một câu, lại ôm Tần Mạt thật chặt, sau đó cúi đầu, im lặng.
Trên tay Tần Mạt còn ôm một vò rượu, mùi rượu nồng nặc vây quanh nàng và Phương Triệt, khiến lòng người hốt hoảng, không say cũng say.
Nhưng đáy lòng Tần Mạt lại chưa bao giờ tỉnh như lúc này, nàng thở như men say, nhưng máu thịt trong người lại băng lạnh.
Hai mươi tám tháng chạp, thì ra đặc biệt ở chỗ này, nhưng cũng chỉ là sinh nhật Tần Mạt mà thôi.
Đúng, đây là sinh nhật Tần Mạt, người nhà Tần gia biết, Phương Triệt biết, riêng chỉ có mình Tần Mạt không biết.
Nàng là người thay thế, kẻ xen vào, kẻ ăn cắp đê hèn à yếu đuối, riêng nàng chứ không phải là Tần Mạt kia.
Trên đời này chỉ có một Tần Mạch, mà Tần Mạt, hồn đã sớm mất, ai cũng không tìm thấy tung tích của nàng "Phương Triệt..." Tần Mạt thấp giọng cười, "Vẫn muốn cám ơn anh đã chúc mừng, tôi rất vui." Sinh nhật Tần Mạch không phải là hai mươi tám tháng chạp, nhưng mãi mãi sẽ không có người chúc mừng hắn.
Giấc mộng lớn ngàn năm, hôm nay mới thấy.
Nhưng thiếu niên này, nếu như hắn thấy Tần Mạch, chứ không phải Tần Mạt lúc này, hắn còn có luôn mồm đòi hứa hẹn không? Không có nếu như, một giấc chiêm bao ngàn năm về Tần Mạt, khác hoàn toàn với xưa kia, cho nên nàng phải vui vẻ vô ưu vô lự.
Phương Triệt vẫn cúi đầu như trước, Tần Mạt không thấy vẻ mặt của hắn, không biết hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/1617898/quyen-3-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.