Sắc trời u u mờ mờ, một mảnh tối đen. Đèn đường sáng ngời, chiếu lên mọi vật xung quanh làm chúng phát ra ánh sáng xanh trắng.
Trục cửa sắt ken két từ từ bị mở ra, trong hoàn cảnh yên tĩnh này, tiếng kêu càng vang vọng.
Trần Yến San nắm chặt tay Lữ Lâm, thân thể dựa vào nàng, có chút sợ hãi nói: "Tiếng này thật là khủng khiếp, sao trời còn chưa sáng vậy nè?"
"Mới năm giờ hơn, có lẽ còn chưa đến hừng đông." Lữ Lâm an ủi nàng cũng an ủi mình, "Đừng sợ, tiếng cửa sắt có là gì đâu."
Tần Mạt lắc đầu nói: "Trong lòng không hổ thẹn, ý chí ngay thẳng, các cậu sợ cái gì?"
Vương Tử Dục cất vòng tay đi, đứng dưới đèn đường lẳng lặng chờ các nàng.
Tần Mạt nhẹ nhàng kéo tay Trần Yến San: "Đi thôi." bốn người ra ngoài xong, Tần Mạt lại xoay người đóng cửa lại. Tiếng kêu đó vang lên lần thứ hai, Vương Tử Dục đi đến bên cạnh Tần Mạt, giúp nàng khóa lại, bỗng nhếch môi cười với nàng.
Mỹ nhân lạnh không dễ cười, bỗng cười lại như u lan nở về đêm, mùi hương mê mẩn tâm thần.
Tần Mạt hơi sững sờ, lại nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Vương Tử Dục ăn, sau đó một tay bị nàng khoác lên.
"Vương Tử Dục?" Trần Yến San kinh ngạc vô cùng, "Cậu biết mở khóa, biết cười, còn có thể..."
Lữ Lâm cầm lấy bàn tay căng thẳng của Trần Yến San, ra hiệu nàng đừng nhiều lời.
Mặt Vương Tử Dục lãnh đạm nói: "Mình hiện tại là trộm trèo tường khoét vách, đạo tặc văn vật[49], mở khóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/1617874/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.