Đẩy cửa sổ phòng ngủ ra, Tần Mạt nhìn ngoài bầu trời, nhưng chỉ thấy một màn đêm đen như mực, trăm rằm không biết đã bị giấu sau lớp mây tự lúc nào, nửa điểm ánh trăng cũng không nhìn thấy.
Tần Vân Chí kêu trong phòng khách: "Chị hai, trong TV nói, tám rưỡi hôm nay xuống nhà xem trăng, lúc đó ánh trăng là sáng nhất.
Mau đến đây xem dạ hội đi, chị ở trong phòng một mình làm cái gì?" Tần Mạt mệt mỏi hồi mới lên tiếng: "Chị muốn đọc sách." Sau đó liền rút một quyển 《 Lịch sử Bắc Tống》 mượn ở thư viện ra xem.
Dù biết mình nghiêng về khoa văn sử, lúc này càng phải đi làm nhiều đề toán hơn, nhưng giờ phút này nàng thật sự không có nổi hứng thú.
Lật đến chương về cải cách của Vương An Thạch, trong lòng Tần Mạt lại cảm khái thế sự khó lường, đời người biến ảo, ai có thể đoán được điểu gì? Năm đó Tần công tử có giao hảo với Tô Thức, năm thứ tư thời Gia Hựu, Vương An Thạch vẫn chỉ là một kẻ thất phu nhỏ bé.
Cũng không biết tồn tại ở đâu, Tô Thức vô cùng không ưa Vương An Thạch, ngay cả Tần Mạch cũng xem nhẹ hắn vài phần.
Nhưng một năm nọ, Vương An Thạch lại to gan viết 《 Thượng tông nhân hoàng đế ngôn sự thư 》, xin cải cách.
Lúc ấy triều đình đã chấn kinh.
Tô Thức hai mươi mốt tuổi thì đậu tiến sĩ, là một thiếu niên đầy mơ ước, nhiều phù phiếm, nhìn luận cải cách của Vương An Thạch lại càng chướng mắt.
Hắn và Tần Mạt từng bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/1617866/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.