"Đinh linhlinh——!"
Tiếng chuông vào học bỗngvang lên giữa đám đông đang ồn ào náo động, liền sau đó còn huyên náo hơn bộiphần.
Các cậu trai cô gái tuổixuân phơi phới, hoặc nhóm bạn bè réo gọi nhau, hoặc từng người sải chân chạynhư bay vào phòng học, không đợi tiếng chuông thật dài reo xong, phần lớn đã ùahết vô lớp. Chẳng may mà đi chậm, hết thảy đều mang vẻ bơ phờ. Tần Mạt thấybuồn cười, đại khái kia chính là những vấn đề thuở học trò trong truyền thuyếta.
Không lâu sau, bên ngoàisân trường đã sạch bóng người, chẳng như lời Tần Vân Đìnhnói, vẫn còn có lớp học ở lại sân thể dục.
Tần Mạt ngó tới ngólui, lại thấy nơi này vắng tanh như trước, nhất thời, ngoài nàng ra, xungquanh không một bóng người. Chắc mọi người đã vào học cả rồi, hay là làm cái gìkhác đi. Tần Mạt hơi buồn bã, đứng ngây hồi lâu, sau cảm thấy phơi nắng dướiánh mặt trời quá nóng, liền xoay người cất bước, quyết định trú dưới bóng câytrước mặt.
"Cuộc đời này lạiphải tiếp tục, người sống vì..." Nàng vừa đi cm rề rề, vừa cúi đầu thannhẹ, mơ hồ không chú ý đến phương hướng, mà từ trên quảng trường đang có ngườihối hả chạy đến.
Tốc độ cực nhanh, cúi đầudọc theo con đường chạy như điên, đột nhiên vọt đến trước mắt Tần Mạt, quẹt vàongười nàng. Theo bản năng, Tần Mạt ổn định tư thế, kéo người kia, nhưng lại kéohắn đến lảo đảo, ầm một cái liền ngã xuống đất.
Sắc mặt Tần Mạt lúc nàytối sầm lại, đây là chuyện quái lạ gì thế?
Nàng hơi khom người, cúiđầu nhìn thằng cha vừa ngã xuống, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/1617818/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.