Tiểu Thiên tranh thủ thời gian vài ngày còn lại ở Đông Ninh thành đi ăn thật nhiều món ngon đặc sản nơi đây. Nàng rủ theo Đỗ Kỳ nhưng hắn lại dứt khoát từ chối, bảo rằng bận việc. Nàng thừa biết hắn không muốn đi cùng mới bịa lý do để khước từ nhưng cũng không bận tâm lắm.
Loanh quanh một vài quán ăn mà đã muốn no đến ngộp thở, Tiểu Thiên ra một đình viện ngồi hóng mát, mắt lim dim thư giãn.
“Khụ khụ” – Tiếng ho húng hắng đánh động đến Tiểu Thiên.
Nàng mở mắt nhìn, một lão bà ngồi đối diện nàng, tóc đã bạc trắng, da mặt nhăn nheo tái nhợt, cứ cách vài nhịp thở lại ho khan. Theo mỗi nhịp ho, lưng lại muốn còng thêm một chút. Trông rất đáng thương.
Tiểu Thiên không đành lòng ngồi nhìn. Nàng tiến đến gần bên quan tâm hỏi:
“Lão bà bà, không được khỏe sao? Có cần khám đại phu không?”
“Không sao, khụ khụ…” – Lão bà lắc đầu, mệt nhọc nói tiếp – “Ta đến thức ăn còn không có, lấy đâu ra bạc khám đại phu”
“Ta có bạc, cho bà bà” – Tiểu Thiên rộng rãi đem số bạc trong túi đưa cho lão bà
Lão bà rưng rưng nước mắt, tay cầm bạc mà xúc động dạt dào, nghèn nghẹn nói: “Đa tạ!”
“Bà bà biết đường đến y quán nào không, ta sẽ đưa bà đi” – Tiểu Thiên cười nhẹ nhàng nói.
“Không cần, ta đang rất mệt. Cậu để ta dựa vào ngủ một chút được không?” – Lão bà đề nghị.
“Ngủ? Không phải nên đi khám trước sao?” – Tiểu Thiên ngạc nhiên hỏi lại.
“Ngủ một chút, khỏe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-la-hoang-hau-cua-chang/64818/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.