Gặp Thiên Tuyết, Thần Vũ mới biết hóa ra cuộc sống thật thú vị. Trái tim hắn được thái dương chiếu khắp mọi ngõ ngách, trở nên ấm áp trước nay chưa từng có. Thiên nhi chính là tiểu thái dương của hắn. Không ai cười với hắn niềm nở như thế, không ai nói chuyện với hắn chân thành như thế, cũng không ai gần gũi thân thiết với hắn thật lòng như thế.
Mỗi ngày hắn đều muốn gặp nàng.
Nhưng hắn chỉ gặp nàng được hai ngày. Ngày thứ ba, khi hắn hăm hở lên tới Phù Vân đỉnh thì mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Toàn bộ miệng vực bị mây đen bao phủ dày đặc, phủ kín cả những phiến đá trên vách. Ánh sáng ngập tràn lúc trước được thay bằng hắc sắc tối tăm. Mắt Thần Vũ như mờ di vì ngỡ ngàng, trong lòng hắn hoang mang tột độ.
Nhưng hắn mặc kệ, dựa theo trí nhớ tự mình phi thân xuống phiến đá đầu tiên. Thời điểm toàn thân ngập trong mây Thần Vũ liền phát hiện mây lại ẩn chứa khí độc đang nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể. Hắn buộc lòng phải lập tức phi thân ngược trở lên, vận công ép chút độc khí vừa vào trong khí quản ra ngoài.
Hắn cứng đầu thử thêm vài lần nữa, nhưng lần nào cũng vậy, độc khí quá mạnh, khiến hắn càng lúc càng suy kiệt. Cuối cùng chỉ biết bất lực đứng đợi mây tan, nhưng vốn dĩ mây không những không tan mà ngày một nhiều thêm
Thần Vũ buồn bã cùng hắc mã quay trở về. Những tưởng hai lần gặp gỡ sẽ chỉ là một hồi ức đẹp trong lòng hắn. Thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-la-hoang-hau-cua-chang/64817/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.