Thần Vũ tiến một bước, Tiểu Thiên lùi một bước.
Nàng liếc qua Đỗ Kỳ cầu cứu, chỉ thấy hắn nhún vai lắc đầu hơn nữa cước bộ dường như cũng âm thầm lùi dần ra xa. Tiểu Thiên giận đến bặm môi lườm mắt. Đỗ Kỳ thối, huynh lại thấy chết không cứu? Không đáng mặt bạn bè!
Đỗ Kỳ mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Hắn bị một màn vừa rồi làm cho kinh ngạc không ngớt, há miệng tròn mắt, toàn thân nổi gai ốc, tóc dựng tám tấc, thiếu chút nữa đã ngất xỉu luôn rồi. Còn tinh thần để giải cứu cho Tiểu Thiên mới là lạ. Hơn nữa vương gia nhà hắn ở đây, hắn vẫn chưa muốn chết. Tiểu Thiên, đệ tự mình cầu nguyện đi!
Nét mặt Tiểu Thiên chợt nhăn nhó, mắt nhắm chặt lại, cắn môi đau khổ, nàng ngồi thụp xuống, ôm vào vết thương ở tay rên rỉ: “A ui, đau đau đau”…
Rên vài tiếng, tình hình vẫn không khả quan, mặt lạnh vô tình, thấy nàng đau như vậy ít ra cũng nên biết phát biểu một câu đại loại như ‘Vết thương lại phát đau sao? Đệ mau về nghỉ ngơi đi’, sau đó đưa tay ra đỡ nàng đứng dậy chứ!
Một bàn tay lớn quả nhiên đỡ lấy vai nàng, nâng nàng lên.
Hắn…thật sự còn có lòng tốt!
“Đệ nháo đủ chưa?” – Giọng nói trầm nghiêm nghị phát ra đánh tan ảo tưởng của Tiểu Thiên.
Ngước mắt nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Thần Vũ, nàng chỉ muốn cắn lưỡi tự sát cho xong. Đến sư phụ hắn còn chạy, nàng lại ở đây dũng cảm trực diện? Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-la-hoang-hau-cua-chang/3070486/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.