Từ Nhị gia bị dọa cho giật mình khi nhìn thấy nụ cười hữu nghị có phần quỷ dị của cô gái tóc dài, muốn nói là người hàng xóm này có phải quá tốt rồi không? Lúc con gái bọn họ mất tích mới tốt nghiệp đại học được hai năm, mới bắt đầu công việc căn bản không kiếm được nhiều tiền, nhưng mỗi năm con bé vẫn muốn gửi tiền về cho gia đình, bản thân ăn uống ngủ nghỉ cũng muốn tiêu không ít tiền, mỗi lần như vậy bọn họ đều không cần, nhưng con bé cứ ép phải nhận. Chi tiêu lặt vặt, một năm cũng không còn bao nhiêu.
Huống hồ con gái bọn họ đã chết mấy năm rồi, người hàng xóm này lại tới đưa bọn họ nhiều tiền như vậy, còn nói là con gái bọn họ đưa, điều đó là không thể nào.
Vị cảnh sát vẫn luôn đứng bên cạnh nói, “Hai người nhận đi, quả thực Cố đại sư là hàng xóm của con gái hai người.”
Từ Nhị gia nhận tiền, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không yên tâm, đương nhiên trong lòng vẫn rất cảm động, cô gái này nhìn có vẻ rất đáng sợ, nhưng lòng dạ tốt bụng, không giống như những người nhìn có vẻ rất nhu nhược dịu dàng, nhưng chuyện gì cũng làm được!
Cố Phi Âm nhận được một làn sóng người tốt, Bính Bính chống cằm âm trầm.
Buổi tối hôm đó, Từ Bính Bính kích động báo mộng ba mẹ mình biết, tiền là của cô, là cô cực khổ kiếm được, mặc dù tìm cô gái tóc dài đổi, nhưng cũng không phải cho không.
“……???”
Sáng ngày hôm sau lúc Từ Nhị gia tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-la-dai-su-bat-quy/1707571/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.