"Giới chủ."
Theo hai chữ này từ miệng Hàn Mông thốt ra, khẩu s.ú.n.g trong tay Trần Linh đột nhiên bay ra, như tia chớp bị Hàn Mông cầm ngược trong tay!
Tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột, đến mức Trần Linh cũng sững sờ một chút, hắn nhìn bàn tay trống không của mình, trong đôi mắt dưới lớp mặt nạ hiện lên một vẻ mờ mịt... Đây là kỹ năng gì? "Xem ra ngươi đối với con đường Thẩm Phán cũng không hiểu rõ lắm."
Hàn Mông một tay cầm súng, họng s.ú.n.g chỉ vào bóng người Hồng Y trước mắt, hai mắt híp lại, "Kỹ năng giai đoạn hai của con đường Thẩm Phán là Giới Chủ , có thể khống chế tất cả binh khí xung quanh. Dùng s.ú.n.g để uy h.i.ế.p ta... là một quyết định sai lầm."
Hàn Mông một tay chống đất, loạng choạng đứng dậy, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ, nhưng so với trước đó đã khá hơn nhiều.
Họng s.ú.n.g của hắn từ đầu đến cuối nhắm ngay Trần Linh, tiếp tục nói:
"Bất luận ngươi thuộc thế lực nào, đã cứu ta, ta cũng sẽ không làm khó ngươi... Tháo mặt nạ xuống, ta thả ngươi rời đi."
Họng s.ú.n.g chĩa vào, trên chiếc mặt nạ đen nhánh, khuôn mặt cười màu đỏ rực nhìn chằm chằm Hàn Mông, không có chút ý định ngoan ngoãn làm theo.
"Thả ta rời đi?"
Bóng người Hồng Y cười khẩy một tiếng, "Các ngươi, những Chấp Pháp Quan, đều tự phụ như vậy sao?"
"Ngươi có muốn nhìn kỹ một chút, thứ ngươi đang cầm trong tay, là gì không?"
Hàn Mông nhíu mày, ánh mắt hơi dời xuống, cả người sững sờ tại chỗ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884380/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.