Hai chữ này vừa thốt ra, Hàn Mông lập tức sững sờ tại chỗ.
Dù sao ngay từ đầu, Hàn Mông đã giả định đối phương là "Tai ách", nhưng khi đối phương vừa mở miệng, hắn liền do dự... Không, nghe nói trong số các Tai ách cũng có một số ít sinh vật bậc cao hiếm thấy sở hữu trí tuệ, có điều loại Tai ách này thường có giai vị cực cao, ít nhất cũng từ thất giai trở lên.
Có điều, đối phương đã có thể giao tiếp, điều đó cho thấy y không có địch ý quá lớn với mình, mà ở bên trong Hôi giới, hầu như không tồn tại Tai ách nào lại mang thiện ý với nhân loại.
Cho nên Hàn Mông vẫn nghiêng về khả năng đối phương là một con người hơn.
Hàn Mông do dự một chút, đang định nhường đường cho đối phương, dù sao nơi này thực sự quá chật hẹp, căn bản không đủ chỗ cho hai người sóng vai đi qua.
Đúng lúc này, một tràng tiếng loạt soạt vang lên từ phía sau.
Hàn Mông quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những bóng rết đang bám trên vách đá đồng loạt lùi về phía sau... Tựa như chúng đang cố tình tránh né màu đỏ rực kia, trong nháy mắt, làn sóng đen kịt đó liền rút về phía trên vách đá.
Trong hẻm núi tĩnh mịch, chỉ còn lại hắn và thân ảnh khoác hí bào đỏ rực kia, đứng đối mặt nhau.
Câu "Tránh ra" kia hóa ra không phải nói với mình sao? Hàn Mông một lần nữa nhìn về phía thân ảnh kia, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc và kiêng dè sâu sắc... Ý nghĩ vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884379/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.