Sau khi nghe hết mọi chuyện, Trần Linh cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi. Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt dần bình tĩnh lại.
“Trần Linh trưởng quan.” Lão bản Lý lén nhìn quanh, rồi từ trong ngăn tủ kéo ra một túi giấy dầu nhỏ, nhét vào tay Trần Linh, giọng khẽ khàng, “Đây là chút lòng thành của tiệm bánh chúng tôi… Ngài nhận cho, sau này nếu muốn ăn bánh gato, chỉ cần báo trước, tôi đích thân mang tới tận nhà.”
Trần Linh khẽ nheo mắt, mở túi giấy ra. Hai đồng ngân tệ, vẫn còn vương mùi bơ, lăn xuống lòng bàn tay hắn.
Ngay lập tức, đôi mày hắn nhíu lại.
Lão bản Lý thấy vậy, lòng run lên, biết không ổn. Ông ta vốn là người tinh tường sắc mặt, vội vàng nói:
“Trần trưởng quan… Mấy tháng nay mưa dầm gió tuyết, lại còn bị đám người khu ngoài quấy nhiễu… Tiệm của tôi buôn bán lỗ lãi chẳng được bao nhiêu… Tháng sau, tôi sẽ bù thêm.”
Nhìn hai đồng bạc trong tay, Trần Linh chợt hiểu vì sao vừa nãy dân phố Hàn Sương lại xì xào bàn tán.
Chưa kịp nói gì, mấy người từ các cửa tiệm xung quanh cũng lần lượt bước ra.
“Trần Linh trưởng quan! Tôi là chủ tiệm may đối diện, cứ gọi tôi là Tiểu Từ!”
“Trưởng quan, tôi là chủ tiệm kim khí ngay sát nhà ngài, từng sửa ống nước cho nhà ngài đó! Đây là chút tâm ý!”
“Trưởng quan trông thật tuấn tú! Có rảnh thì ghé tiệm tụi tôi chơi nha, trong tiệm còn nhiều cô nương xinh đẹp lắm đó…”
Dường như thấy tiệm bánh gato đã ra tay trước, các cửa tiệm khác cũng ùn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884311/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.