Trần Linh vừa ra khỏi tiệm tạp hóa nhỏ thì trời cũng vừa sụp tối. Bên đường, Sở Mục Vân vẫy tay chào rồi quay người rời đi, thẳng hướng Cực Quang Thành. Trần Linh đứng ở ngưỡng cửa, dõi mắt theo bóng lưng anh ta khuất dần, sau đó mới quay lưng, rảo bước về hướng ngược lại.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng cơn lạnh buốt sau đó lại càng thấm thía hơn – thứ cái lạnh từ băng tuyết tan, như lưỡi d.a.o cắt qua da thịt. Con đường trước mặt phủ kín tuyết, vắng lặng không một bóng người. Hơi thở của Trần Linh hòa vào màn đêm, mờ mịt như sương khói. Hắn đưa tay vào trong áo, chạm vào chiếc USB đang giấu kỹ trước ngực, ánh mắt dần trở nên kiên định.
“Khởi động lại…” Hắn hít một hơi thật sâu, rồi bước vào màn đêm lạnh lẽo không chút do dự.
Bây giờ, hắn đã có mục tiêu. Cái bóng ma ám ảnh từ “Người xem” dường như cũng tan đi phần nào. Bị kéo vào trò chơi quái dị? Bị can thiệp vào cuộc sống? Không sao cả. Trừ phi có kẻ g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, bằng không... hắn nhất định phải quay về. Dù có chết, cũng phải c.h.ế.t trên đường về nhà.
Nhưng trước hết, hắn cần phải mạnh hơn. Đồng thời, phải giấu đi thân phận thành viên của Hoàng Hôn Xã thật kín. Mà trở thành Chấp Pháp Quan là lựa chọn không tồi. Hoàng Hôn Xã không cấm thành viên gia nhập các tổ chức bên ngoài, thậm chí còn khuyến khích – vì càng nhiều lớp vỏ bọc, càng khó bị phát hiện. Với một số chức vụ đặc biệt, còn có thể giúp đỡ các đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884310/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.