“…Không cần.” Trần Linh thu đao lại, hít sâu một hơi. “Tôi cần thời gian suy nghĩ thêm.”
Sở Mục Vân tựa người vào ghế, ánh mắt bình thản, dường như đã sớm đoán được kết quả này. Hắn gật đầu:
“Không sao. Khi nào nghĩ xong, cứ đến Tiệm tạp hóa Tiểu Phương tìm tôi. Hôm nay tôi sẽ ở đó cả ngày, chờ cậu.”
Trần Linh vừa định rời đi thì Sở Mục Vân móc từ trong áo ra một vật nhỏ màu bạc, đưa tới trước mặt hắn.
“Cái này là gì?”
“Quà tặng từ cấp trên cho cậu.” Sở Mục Vân nói bình thản. “Nó sẽ giúp cậu hiểu rõ hơn về bọn tôi…”
Trần Linh nhận lấy khối kim loại nhỏ, cầm trong tay xoay xoay nhìn kỹ một lúc, rồi nhẹ gật đầu.
“Được, cảm ơn.”
Sở Mục Vân nhìn hắn lần nữa, bổ sung:
“Còn nữa, để ý đến trạng thái tinh thần của mình. Đừng để Thần đạo làm lệch lạc tâm trí… Con đường cậu đang đi, không hề dễ dàng gì đâu.”
Trần Linh không đáp. Hắn biết. Từ lúc bước lên con đường đó, cảm xúc của hắn đã bắt đầu có phần lệch lạc. Nếu không bình tâm suy nghĩ, rất có thể hắn sẽ trượt sâu vào vực thẳm…
—
Ra khỏi phòng, Trần Linh men theo cầu thang lên trên, đi xuyên qua một cửa hàng nhỏ. Người phụ nữ gục ngủ sau quầy chỉ liếc hắn một cái rồi lại tiếp tục lim dim.
Trần Linh cũng nhận ra đây là Tiệm tạp hóa Tiểu Phương. Tuy nằm xa khu Hàn Sương, nhưng hàng hóa ở đây rất rẻ. Trước Tết, hắn từng dắt Trần Yến đến đây mấy lần… Không ngờ, nơi này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884305/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.