Tiền Phàm nói xong thì quay người rời đi, để lại Trần Linh đứng yên lặng giữa hành lang. Trong đầu hắn cứ văng vẳng hình ảnh Ngô Hữu Đông cúi gằm mặt, hai tay siết chặt lại đầy bất lực.
Ngô Hữu Đông đã phải cúi đầu.
Nếu là kiếp trước... Có lẽ hắn cũng chẳng khác gì – sống trong thế giới lạnh lẽo, muốn tồn tại thì chỉ còn cách cúi đầu, nhẫn nhịn.
Nhưng lần này...
Trần Linh chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt u ám lạnh lẽo, nhìn về phía tàn tích còn sót lại của phố Băng Tuyền – nơi nửa con phố đã bị tàn phá tan hoang.
Muốn ta cúi đầu? Ha... mơ đi.
________________________________________
Tầng hầm khu Ba.
Một luồng gió lạnh lẽo như từ cõi c.h.ế.t bất ngờ ập đến, cuộn tròn trong không khí như có sinh mệnh, hung hãn đánh thẳng vào thân thể Sở Mục Vân! Ngọn đèn dầu lập lòe trên sàn bỗng chao đảo, lắc lư như sắp tắt. Rồi, tạch — ánh sáng vụt tắt. Cả tầng hầm chìm vào bóng tối c.h.ế.t chóc.
Sở Mục Vân hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã gục xuống nền đá lạnh.
Hắn trừng mắt ngẩng lên. Trong khoảnh khắc vừa rồi, ngay khi hắn kích hoạt 【Tố Nguyên Chi Nhãn】, hắn đã thấy — hàng loạt con ngươi đỏ như m.á.u hiện lên từ một không gian hư vô mơ hồ, như có hàng trăm ánh mắt xa xôi, dõi nhìn về phía hắn...
Chỉ một ánh mắt... mà con đường thần đạo của hắn cũng run rẩy.
"Đây là..." Sở Mục Vân lắp bắp, tim đập thình thịch. Một lúc sau mới hoàn hồn, hắn lồm cồm bò dậy, lao lên cầu thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884287/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.