Bộ đồ hí kịch này quả nhiên là do Trần Yến làm ra.
Tám năm trước, có một gánh hát nhỏ lang thang tới khu Ba, dựng một sân khấu đơn sơ giữa đồng hoang rồi biểu diễn hai vở kịch. Khi ấy, Trần Yến mới gần bảy tuổi, nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy sân khấu, hắn đã say mê đến quên cả trời đất.
Trong thế giới này, hí kịch không phổ biến. Gánh hát kia phải tốn hai ngày dựng sân khấu, nhưng cuối cùng chỉ có năm người xem.
Hai trong số đó là anh em Trần Linh và Trần Yến—vốn chỉ tình cờ chơi đùa gần đó rồi bị âm thanh thu hút. Một người là phu khuân vác đi ngang bị ép đứng xem cho đủ số. Một tên ăn mày mò tới xin cơm. Người cuối cùng là một lão sư từ khu Hai, thực sự yêu thích hí kịch nên đích thân tìm đến.
Trong năm người, chỉ có Trần Yến và vị lão sư kia là chăm chú xem hết cả hai vở. Trần Linh ngủ gật giữa chừng, người phu khuân vác bỏ về từ lúc vừa khai màn, còn tên ăn mày thì giữa giờ nghỉ xông lên sân khấu xin ăn rồi bị một diễn viên võ sinh đá xuống, bực tức bỏ đi.
Nhưng Trần Linh lại nhớ rất rõ ánh mắt em trai mình khi đó—ánh mắt ngập tràn ánh sáng, rực rỡ như lần đầu nhìn thấy thế giới.
Từ hôm ấy, Trần Yến bắt đầu tự học hát kịch. Không biết hắn kiếm đâu ra hai cuốn sách cũ, ngày nào cũng dậy từ sáng sớm luyện giọng, học hát, học viết tên các vở tuồng, thậm chí tự học khâu vá để may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884275/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.