Một bóng người mặc hí phục đen bất ngờ chui ra khỏi tấm quái vật giấy đỏ, nửa người trên lơ lửng giữa không trung, treo ngược lại như bị dính chặt vào không khí.
Quái vật giấy đỏ cảm nhận được Trần Linh sắp thoát ly, liền giãy dụa dữ dội. Thân thể nó dần trở nên mờ nhòe, như một tờ giấy gặp nước mưa, càng lúc càng mỏng đi, có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Trần Linh bị treo lơ lửng gần sát mặt đất, cơ thể đong đưa như con rối bị treo trên dây. Đầu hắn choáng váng, mắt hoa lên từng đợt.
Cái lỗ rách to trên mặt giấy không ngừng giật giật, như một cái miệng cố nuốt Trần Linh trở lại. Nhưng hắn cắn răng chịu đựng, liều mạng chống cự, nửa người trên vẫn chưa chịu buông xuôi!
Đúng lúc này, một thiếu niên toàn thân ướt sũng lao như bay từ vùng hoang phế phía xa đến, gào lớn:
— “Ca!!”
Một bàn tay mạnh mẽ chụp lấy cánh tay Trần Linh, kéo mạnh một cái!
Trần Linh cảm nhận được một luồng sức mạnh lớn truyền đến, nửa thân dưới của hắn cuối cùng cũng rứt khỏi mặt giấy hoàn toàn. Cả người như xuyên qua một lớp màng mỏng giữa sân khấu ảo ảnh và hiện thực, rồi ngã bịch xuống nền đất lạnh ướt.
Ngay khoảnh khắc hắn thoát ra, quái vật giấy giữa không trung lập tức tan biến như chưa từng tồn tại. Không khí im lặng như tờ, chỉ còn tiếng mưa lách tách rơi.
Trần Linh nằm ngửa trên bùn đất, toàn thân ướt nhẹp, vẫn khoác bộ hí phục đỏ rực, hơi thở nặng nề như vừa từ cõi c.h.ế.t
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884273/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.