“Ách xì!”
Gió lạnh thốc qua, Trần Linh đột nhiên hắt hơi một cái. Dù sinh ra và lớn lên ở phương Bắc, hắn vẫn không quen với kiểu thời tiết nơi đây—ẩm thấp, rét buốt, ẩm ướt đến độ khiến cả xương cốt như đông cứng lại. Trên cao là một vầng mặt trời lớn, nhưng ánh nắng ấy chẳng mang lại chút ấm áp nào.
“Tránh ra, tránh ra nào!”
Một giọng nói lười nhác vang lên từ phía trước. Trần Linh lập tức hoàn hồn, vội nép vào lề đường theo phản xạ.
Từ cuối con phố, một chiếc xe xích lô đang từ từ chạy tới. Một thiếu niên đang đạp xe, còn người ngồi phía sau thì cầm một chiếc thìa lớn, liên tục rắc muối lên mặt đường phủ sương trắng. Hai bên xe là hai thùng muối to tướng. Mỗi khi muối được rải xuống, lớp băng mỏng trên mặt đất liền tan đi từng chút một.
“Ơ kìa, Trần Linh phải không?” Thiếu niên rắc muối chợt nhận ra người đang đứng ven đường, nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên. “Không ngờ lại gặp được đại học bá ở đây nha! Ngươi không phải đang đi thi kỳ sát hạch chấp pháp à? Thi trượt rồi sao?”
Nghe thấy giọng nói, ký ức của Trần Linh lập tức ùa về.
Tên kia tên là Triệu Ất, hai người từng lớn lên cùng một khu, nhưng không sống cùng phố. Tính tình hắn ta có phần nhỏ nhen, hay ghen tị. Hồi cấp ba, thành tích của Trần Linh luôn đứng đầu, khiến mẹ của Triệu Ất không ít lần lôi Trần Linh ra so sánh, khiến quan hệ giữa hai người chưa bao giờ hòa thuận. Trong mắt Triệu Ất, Trần Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884265/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.