Đồng tử Trần Linh bỗng co rút lại!
Ngay lúc hắn nhìn thấy dòng chữ m.á.u hiện rõ trên nền đất — chỉ trong tích tắc khi chớp mắt — những ký tự đó liền biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Ảo giác? Trần Linh ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Dù dòng chữ kia đã biến mất, nhưng mấy chữ màu đỏ ấy vẫn khắc sâu vào trong não hắn:
【Chúng ta đang nhìn ngươi】
Cảm giác như bị đ.â.m thẳng vào đầu, không tài nào xóa bỏ.
Trần Linh đột ngột quay đầu lại!
Phòng khách hoàn toàn trống rỗng. Không một ai. Nhưng hắn lại cảm nhận rõ ràng — có những ánh mắt vô hình, ẩn sâu trong bóng tối, đang chăm chú dõi theo hắn. Cảm giác đó chẳng khác gì khi đang mơ thấy ác mộng mà không thể tỉnh lại.
Hắn đứng đơ ra như tượng, hồi lâu mới bắt đầu tự buộc mình phải bình tĩnh lại.
"Hẳn là do mấy hôm trước thức đêm chuẩn bị khảo thí người chấp pháp quá căng thẳng…", hắn thì thào, cố tự thuyết phục bản thân.
"Nhưng việc đó là của nguyên chủ cơ thể này, liên quan gì tới ta?"
"Chẳng lẽ là do hai linh hồn dung hợp gây ra trục trặc tinh thần?"
Hắn nghĩ tới mấy lời đồn trên mạng: người bị rối loạn phân ly nghiêm trọng đôi khi sẽ có ảo giác, không phân biệt được thực - ảo.
Tạm gác nỗi sợ sang một bên, Trần Linh cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý theo hướng khoa học. Đúng lúc này, bụng hắn réo lên từng cơn, đói đến phát run. Hắn tiện tay cầm một xiên lòng nướng đặt trên bàn, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-hi-than/4884264/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.