Tạ Hủ nghe thấy tiếng "Sư phụ", bước chân hơi khựng lại, sau đó tăng nhanh cước bộ, đặt Ngọc Hữu Đường lên hắc tuấn, sau đó cũng vươn người ngồi lên, hướng về phía cổng thú uyển.
Lâm Đại phu* đang cảm thấy hoang mang, vừa nãy hắn đang ngồi uống trà, chờ đám học sinh săn thú trở về, đột nhiên có người giục ngựa chạy qua, đoạt lấy cung tên của hắn, sau đó nhanh chóng chạy đi.
*chức quan to thời xưa, dưới quan khanh trên quan sĩ ( :') chú thích như không nhỉ, có biết quan khanh quan sĩ là cái gì đâu. Editor: tử linh)
Hắn bị hù đến nỗi làm rơi cả cái chén, đến lúc phản ứng lại thì chỉ thấy được bóng lưng của người cướp cung, một thân văn bào cấp cao, thân hình cao lớn, nghĩ một lượt đồng liêu trong triều, thì chỉ có một người như vậy.
Nghĩ đến đây, Lâm Đại phu vội vàng lên ngựa, phóng vào rừng.
Đi không được bao xa đã thấy Thái phó đại nhân cưỡi ngựa chạy tới, xem ra kẻ cướp cung chính là tiểu tử này.
Tên tiểu tử này...
Lâm Đại phu cưỡi ngựa chạy tới, định lý luận một phen... Ngay lập tức, nhìn thấy Thái tử điện hạ người đầy máu tươi trong lòng hắn!
Nương a, Đại phu đại nhân tý nữa thì lăn từ trên lưng ngựa xuống, vội vàng xông tới: "Thái tử điện hạ làm sao vậy?!"
Thái phó đại nhân kìm ngựa lại, bình tĩnh nói: "Trong rừng gặp phải mãnh hộ, bị thương nhẹ."
Lâm Đại phu nhìn người đang dựa vào lòng Thái phó, bạch y bị nhuộm thành màu đỏ từ đầu đến chân, hơi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-noi-loi-nao-khong-co-nghia-la-ta-khong-biet/97086/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.