Đêm hôm đó, Ngọc Hữu Đường một thân thường phục, ung dung đi đến hồ Tâm Nguyệt.
Mọi nơi trong cung hắn đều nắm rõ, rất nhanh liền nhớ lại tư liệu về nơi này.
Giữa hồ Tâm Nguyệt cũng có một đình cùng tên. Nghe đồn, khi tiên đế còn sống, nơi này phong quang(quang cảnh, náo nhiệt) cực điểm. Khi đó có một vị phi tử cực kỳ được sủng ái, trong tên nàng có hai chữ Tâm Nguyệt nên tiên đế liền vì nàng mà làm một cái hồ nhỏ, lấy hai chữ này làm tên. Sau đó không lâu, vị phi tử này bất ngờ chết đuối chính trong hồ này, khi được vớt lên, thi thể thảm không tả nổi. Vì thế, người trong cung nói năng trở nên dè dặt, hiếm còn có ai dám đến nơi này nữa.
Bây giờ đã là giờ tý (11h đêm-1h sáng),bốn phía tối đen như mực.
Trong cung cực kỳ yên tĩnh, Ngọc Hữu Đường đi ở phía sau, Bích Đường đi phía trước cầm đèn, bước chân hai người không nặng nhưng vẫn tiếng xột xoạt vẫn như có như không vang lên bên tai.
Vài thị vệ tuần tra thấy có ánh đèn, đi đến cản họ lại.
"Người nào?"
Bích Đường nâng đèn lên cao một chút để người đối diện có thể nhìn rõ mình: "Ta là cung nữ của Đoan Bổn cung."
Tiếp tục giới thiệu: "Thái tử điện hạ đêm nay có chút khó ngủ, nhìn trăng sáng liền dẫn theo nô tỳ cùng đi ngắm trăng."
Ngọc Hữu Đường bước ra khỏi chỗ tối tiến về phía chỗ sáng. (giải thích một chút, vì bạn Đường đang cố tình câu giờ nên cách khá xa Bích Đường ở phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-noi-loi-nao-khong-co-nghia-la-ta-khong-biet/97078/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.