Sang ngày thứ hai, mong ước của Ngọc Hữu Đường cuối cùng cũng được thực hiện, gặp Hoàng thượng ở Phụng Thiên điện.
Thời điểm hắn đến, Hoàng Thượng vừa lâm triều xong, chưa thay long bào, thoải mái ngồi trên tháp nghỉ ngơi uống trà, không hề có phong thái của bậc đế vương. Công công, cung nữ đứng một bên tựa như đã sớm nhìn quen, đứng trấn định không chớp mắt một cái.
Khi thấy Ngọc Hữu Đường đi đến, hắn cũng không gấp, cái ly trà trong tay cũng không đặt xuống, ung dung ngồi chờ.
Lúc trước khi còn ở trong chùa, Ngọc Hữu Đường đã từng xem qua bức họa của hắn, hôm nay nhìn thấy người thật, có vẻ còn anh tuấn hơn một chút?
Quả nhiên, có những người trời sinh diện mạo đẹp đẽ.
Nghĩ như vậy nhưng Ngọc Hữu Đường vẫn từng bước đi tới, quỳ xuống, làm lễ quân thần.
"Hữu Đường không cần làm đại lễ, mau đứng lên!"
Hoàng thượng ngồi thẳng lưng lên, tựa như muốn nhìn đại như tử của mình rõ hơn một chút, hắn chỉ chỉ chỗ trống còn lại cách hắn một cái bàn nhỏ: "Vài năm không gặp, lại đây ngồi bên cạnh trẫm, để trẫm nhìn xem một chút."
Ngọc Hữu Đường nghe vậy, đi qua ngồi xuống.
Đại khái có vẻ là ngồi quá gần đương kim thiên tử, lòng bàn tay Ngọc Hữu Đường có chút mồ hôi, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, không dám nhìn thẳng mặt người đối diện.
Ánh mắt hắn nhìn mặt bàn có chút băn khoăn, đến thời điểm nhìn thấy giấy bút thì không khỏi ngẩn ra.
Giấy, bút và mực.
Hoàng thượng quả nhiên rất chu đáo.
Ngọc Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-noi-loi-nao-khong-co-nghia-la-ta-khong-biet/97075/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.