Edit + beta: Tử Linh
Cảm giác ân hận đong đầy giấc mộng, trong mộng phía xa xa có một đám đông, hình như là những người bị hại, bọn họ đang không ngừng lên tiếng chất vất.
Những giọng nói trong giấc mơ cứ như văng vẳng xung quanh, sau khi tỉnh dậy vẫn cảm thấy không thể chắc chắn, sáp nến chảy chất chồng trên cửa sổ, nhân gian chỉ có tương tư khó mà xác định.
Ngọc Hữu Đường cho nghỉ một ngày thượng triều, tới Thẩm phủ phúng viếng.
Chưa đến một ngày, khi quay lại, khắp nơi đều là tang phục, khi nàng đến Thẩm phủ, cũng có không ít quan lại đã đến trước, thấy Thái tử điện hạ đến, vội vàng định quỳ xuống hành lễ.
Công công bên cạnh người Ngọc Hữu Đường vội vàng nói to: "Điện hạ bảo mọi người không cần đa lễ, muốn lạy thì cũng nên làm với Thẩm Dụ đức."
Đám quan lại nghe vậy thì cũng không tiếp tục, đều đứng thẳng dậy nhìn nàng đi vào linh đường.
Thái tử điện hạ đội mũ trắng, một thân áo vải, nhìn qua vô cùng ảm đạm. Da dẻ hắn trước giờ vẫn luôn trắng bợt, nhợt nhạt, hôm nay nhìn càng trắng bệch như tờ giấy. Nét mặt hắn nhìn không rõ có hay không cảm xúc đau thương, nhưng đôi mắt đen sắc sảo giờ đây trống rỗng vô thần, lạnh lẽo buồn bã, khiến mọi người đều sinh lòng thương tiếc.
Đám đại thần đồng loạt thở dài, đi đến bên cạnh Thẩm Thương thư, đứng xung quanh, vừa bi thương cảm khái Thẩm Hiến tuổi đang tráng niên, an ủi lão Thẩm nén bi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-noi-loi-nao-khong-co-nghia-la-ta-khong-biet/2283856/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.