Chương trước
Chương sau
Sự việc xảy ra quá đột ngột, khiến tất cả đều ngỡ ngàng. Duy chỉ có Lạc Thần, mặc dù trúng tên bị thương nhưng vì trong người nàng có luồng sức mạnh lớn bảo hộ, đã giúp cầm máu và khống chế được độc tố trong mũi tên, do đó tạm thời không gây nguy hiểm đến tánh mạng. Lạc Thần ôm lấy vết thương, hơi thở yếu ớt, mệt mỏi dựa vào người Tần Phong. Nàng vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng sự chua xót nhìn về phía Tiểu Thúy.

- Tiểu Thúy, khoảnh khắc ta nhìn thấy vết bầm trên tay tỷ, khoảnh khắc ta nhặt được mảnh lông vũ rơi trên núi Lạc Sơn, khoảnh khắc ta bắt gặp chiếc áo choàng dính mẩu lá phong trong phòng của tỷ, khoảnh khắc ta nhìn thấy tỷ bước xuống chiếc xe ngựa kia, ta đã biết người đó chính là tỷ. Nhưng ta vẫn luôn tự trấn an mình rằng, suy đoán của ta sai rồi. Vậy mà, điều ta lo sợ nhất lại đã xảy ra. Ta chỉ muốn hỏi tỷ, tại sao tỷ làm như vậy?

- Hahaha! Lạc Thần à, không phải ngươi thông minh lắm sao, lý nào lại không biết vì sao ta làm như vậy chứ. Nếu như ngươi thật sự không biết, thì ta sẽ nói cho ngươi biết. Ta từ nhỏ đã mất hết cha mẹ, thân thể lại bệnh tật, cũng chỉ còn có Gia Gia thương yêu ta, Gia Gia chính là chỗ dựa duy nhất của ta. Vậy mà từ khi ngươi xuất hiện thì sao? Gia Gia liền vứt bỏ ta, đẩy ta một mình đến nơi xa lạ, bị một đám người xem như món hàng mà mua bán, chịu bao nhiêu tủi nhục. Phương Hoa Lầu là nơi như thế nào? Nếu ta không sử dụng thủ đoạn hạ độc Phương Hoa và Mạc Tiêu để bọn chúng phải phục tùng, thì có lẽ đến bây giờ sẽ chẳng còn Tiểu Thúy trên đời này nữa. Hôm nay, từ chỗ ngươi, ta sẽ đòi lại tất cả.

- Tiểu Thúy! Ta thật không ngờ, sự việc năm ấy lại có thể trở thành hiểu lầm lớn với con như vậy. Là ta có lỗi, đã để con phải chịu khổ, ta thật sự không thể lường được Phương Hoa và Mạc Tiêu lại trở mặt như thế. Nhưng Lạc Thần không hề có lỗi trong chuyện này, hoàn cảnh con bé cũng như con, không cha, không mẹ. Ta đều xem hai đứa như cháu ruột của mình, chưa từng có lòng phân biệt.

Vương Lão chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối, trong lòng đau đớn tột cùng, lão thật không ngờ đứa cháu gái duy nhất mà mình rất mực thương yêu, sau bao năm xa cách lại phải gặp nhau trong tình cảnh này, đau đớn hơn lại biến thành một người xa lạ, độc ác như vậy.

- Gia Gia! Để người phải chịu khổ rồi, con có thể không lấy Bộ Dẫn Sinh, nhưng hôm nay phải lấy mạng Lạc Thần.

Nói xong, Tiểu Thúy sai người đưa Vương Lão lên xe ngựa, sau đó ra lệnh cho toàn bộ Tam Hải Giáo vây bắt bốn người Lạc Thần. Hơn một trăm tên thuộc hạ nghe lệnh liền đồng loạt lao lên. Thấy tình hình không ổn, Tần Phong một tay đỡ Lạc Thần, tay kia rút cây sáo trúc bên hông ra đưa lên miệng thổi. Hắn vốn không biết thổi sáo, nhưng ngay lúc cấp bách cũng không thể không thử. Tiếng sáo của hắn vang lên một cách dị dạng, méo mó và rời rạc, nghe chẳng ra cái thể loại gì. Khương Hồng Quân và Lão Thất đứng bên cạnh lắc đầu ngao ngán, còn Lạc Thần thì nàng cũng không còn hơi sức mà phán xét. Vậy mà vẫn phát huy được tác dụng, khiến đám người Tam Hải Giáo một phen choáng váng, đủ để bốn người có thời gian rút lui.

Những tưởng mọi thứ đã ổn, nhưng Tam Hải Giáo vốn không hề tầm thường. Vì lần trước bọn chúng đã bị cây sáo của Tần Phong làm cho khốn đốn, cho nên lần này đã điều chế đan dược khống chế, liền sau đó tiếp tục truy đuổi.

Mạc Tiêu và Phương Hoa chẳng bao lâu đã đuổi tới nơi, Lão Thất và Khương Hồng Quân phối hợp đối phó chúng để Tần Phong đưa Lạc Thần rời đi. Lúc này đám thuộc hạ Tam Hải Giáo cũng đã đuổi đến.

Phía ta chỉ vỏn vẹn hai người gồng mình chống đỡ, còn phía địch thì ngày một đông, hết lớp này đến lớp khác vây công. Tình thế không hề ổn chút nào, cả Lão Thất và Khương Hồng Quân mặc dù đều là cao thủ nhưng khi đối mặt với hai kẻ võ công cao cường cùng hơn trăm tên địch đã khiến họ vô cùng chật vật, thương tích đầy mình.

Tần Phong và Lạc Thần đã chạy được một đoạn khá xa, Lạc Thần mang thương thế nhưng vẫn tỉnh táo, trong lòng cảm thấy lo lắng liền nói với Tần Phong.

- Tần Phong, để ta ở đây, huynh đi giúp hai người Lão Thất đi. Ta e là họ sẽ không chống đỡ được lâu nữa đâu.

- Nàng đang bị thương, ta không thể để nàng ở đây một mình được.

- Ta không sao mà, thương thế này tuy nặng, nhưng ở trên người của ta có luồng sức mạnh lớn bảo vệ, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng, huynh yên tâm đi đi.

Mặc dù rất lo lắng cho Lạc Thần, nhưng hắn cũng đành phải nghe theo nàng đi tiếp ứng cho hai người Lão Thất. Hắn bế Lạc Thần đến bên cạnh một tảng đá lớn, căn dặn nàng mấy câu, sau đó quay người rời đi.

Hai người Khương Hồng Quân chật vật chém giết cũng đã hạ quá nửa đám thuộc hạ Tam Hải Giáo, nhưng đương lúc sắp không còn trụ nổi nữa thì Tần Phong chạy tới. Hắn tiếp tục rút sáo trúc ra thổi nhưng lần này đám người Tam Hải Giáo lại không hề hấn gì. Tần Phong nhíu mày, nắm chặt cây sáo trúc lao thẳng vào giữa đám người Tam Hải Giáo đang vây đánh Lão Thất. Hắn xoay cây sáo tới đâu, từng tên áo đen liền bị đánh bay tới đó. Đương lúc Mạc Tiêu dùng móc xích đánh về phía Khương Hồng Quân, Tần Phong liền nhanh tay phi cây sáo trúc tới đánh bay sợi xích, theo đà hắn lộn người đạp một cước vào ngực Mạc Tiêu, làm ông ta bay ra xa đập vào một gốc cây lớn. Không để Mạc Tiêu có cơ hội đứng dậy, Tần Phong tiếp tục rút kiếm nhanh như chớp lao đến đâm vào ngực ông ta, một kiếm kết thúc mạng Mạc Tiêu. Phương Hoa thấy không ổn liền quay đầu bỏ chạy, đám thuộc hạ Tam Hải Giáo còn lại cũng bỏ chạy tan tác. Tuy nhiên, Tần Phong không đuổi theo bà ta.

- Lạc Thần đâu?

Lão Thất và Khương Hồng Quân bộ dạng bây giờ vô cùng thê thảm, máu me đầy người, nhưng khi thấy Tần Phong quay lại tiếp ứng liền lo lắng hỏi.

- Nàng bảo ta đến tiếp ứng hai vị - Không chút do dự, hắn lập tức chạy một mạch về chỗ Lạc Thần đang chờ.

Lúc Tần Phong vừa rời đi, Tiểu Thúy từ bên gốc cây phía sau đi tới. Lạc Thần biết nàng ta đã lặng lẽ đuổi theo hai người đến đây. Nên muốn nhân cơ hội này làm rõ mọi chuyện với Tiểu Thúy, giúp nàng ta nhìn rõ bản chất sự việc để hiểu rằng, Lạc Thần từ đầu đến cuối đều coi nàng ta như tỷ tỷ ruột thịt của mình, tình cảm của nàng dành cho Tiểu Thúy chưa từng có một chút dối trá. Đồng thời nàng cũng muốn giải thích rõ về Bộ Dẫn Sinh, về thân phận của nàng.

- Tỷ tỷ! năm ấy Gia Gia vì muốn bảo vệ tỷ nên mới gửi gắm tỷ đến trấn Tam Tiên cho Phương Hoa. Nội thương lúc trước làm cho Gia Gia không còn đủ sức để bảo vệ tỷ khỏi đám sát thủ kia. Sở dĩ người không nói với tỷ, là vì không muốn tỷ sợ hãi và lo lắng. Chúng ta không thể ngờ rằng Phương Hoa bà ta lại...

- Ngươi im miệng! Ta không cần ngươi giải thích. Nếu không phải tại ngươi, Gia Gia cũng không để ta đi một mình. Đã vậy lúc ngươi rời Lạc Sơn đến trấn Tam Tiên lại không hề đi tìm ta, ba năm sau ngươi mới xuất hiện, còn giả nhân giả nghĩa, không phải mục đích cũng chỉ là tìm Bộ Dẫn Sinh hay sao. Ngươi chính là thứ xui xẻo, tất cả là vì sự xuất hiện của ngươi mà ra. Bây giờ ta sẽ tiễn ngươi đi, một là tránh cho sau này ngươi sẽ gây họa, hai là ngươi sẽ có thể gặp được cha mẹ của ngươi, không cần mất công đi tìm kiếm nữa.

Tiểu Thúy bị thù hận làm mờ mắt, tính toán bao năm cũng chỉ đợi đến ngày này. Nàng ta nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lùng, không hề do dự mà đâm về phía Lạc Thần. Mũi kiếm chỉ còn cách một phân nữa là chạm vào cổ nàng thì cây sáo trúc bay tới, đánh bật mũi kiếm ra ngoài. Ba người Tần Phong vừa chạy tới kịp lúc.

- Tiểu Thúy, cô tỉnh ngộ lại đi. Lạc Thần là muội muội của cô, xem cô như tỷ tỷ ruột thịt, luôn lo lắng chăm sóc cho cô, vậy mà cô một chút tình nghĩa cũng không có. Cô lại mang sự cay nghiệt, độc ác tính toán lên người muội muội của mình, một chút cũng chưa từng nghĩ đến nàng, vậy còn Gia Gia tuổi cao sức yếu của cô thì sao?

- Muội muội? ta không có muội muội. Các ngươi đã có mặt đầy đủ, vậy ta sẽ tiễn các ngươi đi chung một lượt vậy.

Thật sự mọi lời nói bây giờ đối với Tiểu Thúy đều vô nghĩa, nàng ta từ chỗ của Phương Hoa tìm được Mạc Tiêu, tương kế tựu kế hạ độc bọn họ, vì vốn biết âm mưu của Mạc Tiêu là muốn lợi dụng Lạc Thần để tìm Bộ Dẫn Sinh, nên đã tính toán lại lên người ông ta. Mục đích là không cần tốn công sức mà vẫn lấy được Bộ Dẫn Sinh lại vừa lấy được mạng Lạc Thần. Không ngờ Mạc Tiêu đúng là một tên cáo già, muốn lợi dụng tình hình để lấy Bộ Dẫn Sinh vào tay, buộc nàng ta phải hành động.

- Đã không lấy được Bộ Dẫn Sinh, vậy thì cũng không cần lấy nữa. Các ngươi nghe lệnh, bắn tên!

Vừa dứt lời thì xung quanh nơi bốn người Lạc Thần đứng, một đội quân áo đen khác của Tam Hải Giáo đã bao vây bọn họ. Nghe lệnh của Tiểu Thúy liền đồng loạt giương cung chĩa tên hướng bọn họ mà bắn, dưới ánh trăng le lói sau tán cây, một loạt mũi tên dày đặc bay tới.

Cùng lúc đó một luồng sáng chói lóa chiếu thẳng lên trời, bao bọc lấy bốn người Lạc Thần vào bên trong, đây là Lạc Thần và Tần Phong đã kích hoạt Bộ Dẫn Sinh. Đồng thời Lạc Thần bộc phát luồng sức mạnh bên trong cơ thể ra ngoài, ép nát mọi thứ nằm ngoài luồng sáng trong bán kính hai mươi trượng. Cảnh tượng vô cùng đồ sộ, đã thu hút tất cả mọi người ở trấn Tam Tiên và vùng lân cận cùng hướng về nơi phát ra luồng sáng.

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Đây là Bộ Dẫn Sinh sao?

- Thật kinh thiên...

- Là ai đã có được nó?

Vô số những câu hỏi cùng lời cảm thán được đặt ra khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Một khắc sau đó luồng sáng biến mất. Dưới mặt đất chỉ còn lại hai người là Lão Thất và Khương Hồng Quân. Toàn bộ xung quanh bán kính hai mươi trượng đều bị san phẳng, không còn vết tích, những kẻ may mắn đứng cách xa hơn hai mươi trượng thì thân thể cũng bị ép cho gãy xương. Mọi thứ trở lên im lìm, vầng trăng trên trời cũng dần dần trôi vào đám mây biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.