- Báo Giáo chủ, vẫn chưa thấy Lạc Thần tới.
- Chờ đi!
Nhìn thấy đám người Tam Hải Giáo đến, những kẻ đang đứng xung quanh hang Nhược Hạc để xem kịch hay cũng cảm thấy e dè, liền tự động lui ra xa hơn, không ai dám tiến đến gần.
- Tam Hải Giáo đến rồi, còn Lạc Thần đâu? Sao chưa tới nữa – một người tỏ vẻ sốt ruột.
- Ngươi sốt ruột gì chứ, người quan trọng luôn xuất hiện sau cùng không phải sao.
Chờ đến trưa, rồi lại đến chiều mãi mà nhóm người Lạc Thần và Tần Phong vẫn không thấy tăm hơi, người ngồi bên trong cỗ xe ngựa màu đen có vẻ như đã mất kiên nhẫn, ánh mắt sắc lẹm, âm hiểm chứa đầy lửa hận, miệng thì thầm: "Lạc Thần, hóa ra ngươi cũng chỉ có thế, ta đã sai lầm về ngươi rồi".
Bên ngoài, đám người đang đứng hóng chuyện cũng đã đần dần từ bỏ việc chờ đợi xem kịch hay vì cho rằng kẻ tên Lạc Thần kia cũng chỉ là kẻ tham sống sợ chết, những gì nghe được chỉ là hữu danh vô thực, sẽ chẳng có chuyện hắn dám một mình đối đầu Tam Hải Giáo đâu.
Khi những người ở bên ngoài đã rời đi hết, cũng là lúc mặt trăng tròn dần dần nhô lên từ phía ngọn đồi. Giáo chủ Tam Hải Giáo không còn kiên nhẫn được nữa, hắn bước xuống xe ngựa, ra lệnh đám thuộc hạ đưa Vương Lão ra ngoài.
- Lạc Thần! nếu ngươi không đi ra, ta sẽ đánh gãy chân ông ấy.
Giáo chủ Tam Hải Giáo lớn tiếng tuyên bố, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-tro-ve/3354470/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.