“A Nhị, mấy ngày nay rảnh rỗi mang Đại Trụ đi bắt mấy con cá vềđi” Ngô Tô Nhi ngồi ở viện cửa một bên xe chỉ luồn kim, một bênđầu cũng không ngẩng lên hướng Vương Nhị đang chuẩn bị xuấtmôn phân phó nói.
Vương Nhị cười ngây ngô hai tiếng, không nói hai lời quay về ốctìm cái sọt để bắt cá, lại kéo Đại Tụ vào làm mồi câu. Hai đứa nhóclần trước bị Ngô Tô Nhi giáo huấn một chút về sau đã trở nênthành thật hơn rất nhiều, không giống như trước ăn xong liềnhướng bên ngoài chạy mà lúc này đã ngồi yên ở nhà, nghe VươngNhị nói buổi tối sẽ đi bắt cá, hưng phấn đến đứng ngồi không yên.
Ngô Tô Nhi trước khi xử lý mấy cuộn vải đã kêu Miêu Nhi lựa chọn chọn màu mình thích ở trong mấy khối bố Lý HọcTuấn đưa tới. Miêu Nhi xem xong đều muốn nôn, một khối thìcó màu phấn hồng mặt trên điểm mấy bông tuyết, một khối thì cómàu xanh nhạt mặt trên điểm mấy tiểu bông cúc, còn có một khốitrực tiếp là sa mỏng điểm trên đó là mấy bông hoa bạc, hơn nữaNgô Tô Nhi muốn làm lại là váy, váy a, vẫn là đồ thuần nữ váy liềnáo.
Đương nhiên mặc kệ Miêu Nhi sống chết ra sức quấn lấy NgôTô Nhi, thề rằng chính mình không cần mặc váy như thế nào thìNgô Tô Nhi vẫn kiên quyết hơn nữa nhanh chóng bắt đầu quyếtđịnh của chính mình là làm quần áo mới, tuyển khối có vẻ cókhông khí vui mừng là màu phấn hồng làm vải để may, còn nóinăng hùng hồn đầy lý lẽ rằng: “Trong thôn có ca nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-sinh-hai-tu/1993224/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.